Chương 3210: Giao Long Vương
Chương 3210: Giao Long Vương
Dịch: Độc Hành
Trung Châu đại địa, rộng lớn vô ngần, đủ dung nạp tam tộc nhân, yêu, vu.
Các tộc tạm thời không cần tranh đoạt địa bàn, ở lãnh địa mình nghỉ ngơi lấy lại sức, giới hạn rõ ràng.
Lãnh địa yêu tộc Yêu Hải ở gần Tây hoang, là vùng Nam Hải mới, từng đội từng đội yêu binh đằng vân giá vũ, vừa đi vừa về tuần tra, tạo thành phòng tuyến nghiêm mật, một bầu không khí túc sát.
Nơi nào đó trên mặt biển, một đội yêu binh bay qua không lâu, nước biển chợt nổi lên gợn sóng, rầm ào ào một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, một con Giao Sa trưởng thành trồi lên mặt biển, mở cái miệng rộng, lộ ra đầy răng nanh.
Giao Sa phun ra một cột nước, trong cột nước lại có một đầu cá voi, hình thể đầu cá voi này còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn cá voi con bình thường.
Phun ra cá voi xong, toàn thân Giao Sa cứng ngắc, con mắt cấp tốc tràn ngập một tầng trắng dã, cái bụng lật một cái, theo hải lưu cuốn đi, đã chết rồi.
Cá voi nhỏ vẫy đuôi bơi vào trong biển, ánh mắt của nó linh động, lóe ra quang mang trí tuệ, hiển nhiên không phải dã thú bình thường.
Yêu binh chung quanh không phát giác được dị thường, cá voi nhỏ phân biệt phương hướng, lặng yên không một tiếng động bơi một hồi, đi tới bên cạnh một hải đảo, chui đầu ra mặt nước, một đoàn thanh quang từ trong miệng bắt đầu trôi nổi, ẩn ẩn có thể thấy được trong cổ họng của nó có một viên viên châu.
Thanh quang ly thể, lóe lên một cái, hóa thành một đoàn thanh thủy, cá voi nhỏ lập tức ngậm miệng lại, vung đuôi chìm vào đáy nước.
Đoàn thanh thủy kia ngọ nguậy giữa không trung, đầu tiên là mọc ra tứ chi và đầu, sau đó là tay chân và ngũ quan, biến thành một thuỷ nhân giống Long Kình Thánh Vương như đúc, chỉ là thấp hơn bản thể một cái đầu.
Thủy nhân huyễn hóa thành hình, con mắt nháy một cái, lập tức sống lại, khí thế lập tức biến đổi, thể hiện ra uy áp giống Long Kình Thánh Vương, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh chóp hải đảo, ánh mắt như hai thanh lợi kiếm, giữa không trung đụng vào hai đạo ánh mắt khác.
Đỉnh chóp hải đảo, cỏ hoang vây quanh một tảng đá lớn, trên đá lớn đứng một đại hán, thân mang long bào, khí chất oai hùng, chính là Giao Long Vương.
Giao Long Vương nhìn thấy hết biến hoá vừa rồi, nhìn lại hoá thân của Long Kình Thánh Vương, khẽ vuốt cằm, lộ ra nụ cười thân thiện.
Thủy linh đạp mạnh về phía trước, sau một khắc xuất hiện cạnh cự thạch.
"Đạo hữu tìm ta có chuyện gì?"
Thủy linh há miệng phát ra thanh âm Long Kình Thánh Vương, nhưng có vẻ hơi ngột ngạt.
Giao Long Vương âm thầm dò xét, y cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với hoá thân thủy linh, không biết có phải Long Kình Thánh Vương ở Đông Hải trực tiếp thao túng, cách không đối thoại với y không.
"Kim Thiềm Vương trở về từng nói, Long Kình đạo hữu công hạnh tiến nhanh, không lâu là có hi vọng trùng kích Hóa Thần hậu kỳ?" Giao Long Vương hiếu kì hỏi.
"Cỗ hóa thân này chỉ có thể duy trì trăm tức." Hoá thân thản nhiên nói, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Đây là bảo Giao Long Vương không nên nói nhảm.
Giao Long Vương cũng không để ý, tiếp tục nói: "Nghe Kim Thiềm Vương nói tới đại trận hộ sơn Thanh Dương Quan, bản vương đã tới trước khi Thanh Dương Quan phong sơn để dò xét, Kim Thiềm Vương nói cũng không khuếch đại."
Hoá thân "Ừ" một tiếng.
Giao Long Vương không tiếp tục kéo dài trên việc này, trầm giọng hỏi: "Chờ đạo hữu đột phá Hóa Thần hậu kỳ, chẳng biết có tính toán gì không?"
Thủy linh nhìn chằm chằm Giao Long Vương, không nói một lời.
Giao Long Vương cười một tiếng, thần sắc trở nên u ám.
"Những năm qua đối kháng Trường Hữu Tộc, tộc ta tử thương vô số, rõ ràng công lao không thua nhân tộc, nhưng thủy chung bị nhân tộc áp đảo một đầu.
"Nhân tộc dụng ý khó dò, vì đối kháng ngoại địch mới không thể không lôi kéo chúng ta. Nhưng mỗi lần phân Thanh linh khí, đều phải xem sắp mắt nhân tộc. May mà thiên phú tộc ta dị bẩm, nếu không về sau dù cho khu trục Trường Hữu Tộc, cũng sẽ bị nhân tộc đè ép, vĩnh viễn không thoát thân được.
"Trước đó tộc ta thế yếu, chỉ có thể ẩn núp ẩn nhẫn, đợi ngươi ta đều thành tựu Hóa Thần hậu kỳ, mạnh yếu thay đổi, chính là lúc cải thiên hoán địa, đạo hữu chẳng lẽ còn muốn tiếp tục chịu đựng?"
Ngữ khí của y mang theo một tia mê hoặc, nhìn chăm chú thuỷ linh, đáng tiếc thần sắc thuỷ linh không biến hóa chút nào.
Giao Long Vương nhếch miệng lên: "Đạo hữu chẳng lẽ không muốn lật đổ băng mỹ nhân kia? Băng mỹ nhân kia hút khô Hóa Long Trì của bản vương, nếu không bản vương cũng sẽ không suýt nữa chết dưới thiên kiếp, ngươi nếu có thể thu nàng vào trong phòng, cũng có thể giúp bản vương trút cơn giận. Bất quá, tuyệt đối đạo hữu đừng quỳ dưới váy, ha ha. . . . ."
Phép khích tướng vẫn vô dụng với Long Kình Thánh Vương, thủy linh lạnh nhạt nói: "Trường Hữu Tộc cũng có mấy hảo thủ."
Giao Long Vương thu hồi tiếng cười, nghe ra ý ngoài lời của Long Kình Thánh Vương.
Nhân tộc dần dần thế yếu là vì thiếu khuyết truyền thừa, mà Trường Hữu Tộc có truyền thừa, có thần thông, cuộc chiến đấu trước đó, có mấy người thể hiện ra tu vi không tầm thường.
Không chỉ thực lực bọn gã tăng lên, địch nhân cũng đang mạnh lên.
Trường Hữu Tộc cũng có thể xuất hiện một vị thậm chí mấy vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, bọn gã đột phá cũng rất khó cải biến tình cảnh Phong Bạo Giới, hiện tại còn không phải lúc nội đấu.
"Bản vương cũng không phải muốn tiêu diệt nhân tộc, tộc ta thế mạnh, Phong Bạo Giới nên do tộc ta cầm đầu, do tộc ta phân phối Thanh linh khí. Đương nhiên, có thể khiến băng mỹ nhân và Trường Hữu Tộc trưởng lưỡng bại câu thương, mới có lợi nhất cho tộc ta."
Giao Long Vương cố ý dừng một chút, thấy Long Kình Thánh Vương không biểu hiện gì, tiếp tục nói: "Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác! Dù áp đảo Trường Hữu nhất tộc, tam tộc cũng không có khả năng chung sống hoà thuận. Chúng ta cùng là yêu loại, có thể tín nhiệm hơn xa dị tộc, Đông Hải và Yêu Hải sao lại không liên thủ?"
Long Kình Thánh Vương từ chối cho ý kiến, hỏi: "Đạo hữu đã hỏi Vũ Vương chưa?"
Giao Long Vương cười lạnh một tiếng: "Tên kia bồi dưỡng ra một Ngự Linh Tông, cùng nhân tộc trong mật thêm dầu, tựa hồ vui vẻ chịu đựng. Bất quá đạo trường của hắn tại phúc địa Bắc Hải, gần sát Huyền Thiên cung và tổ đình Thanh Dương Quan, bản tâm chưa hẳn như thế, bản vương sẽ nghĩ cách thăm dò thêm."
Thủy linh gật đầu nhẹ, rốt cuộc chính thức trả lời: "Bản vương chưa đột phá, bây giờ nghĩ những thứ này còn hơi sớm."
Đây không phải đáp áp Giao Long Vương muốn, gã nhíu mày: "Đạo hữu không ngại nghe một chút kế hoạch bản vương trước đã, vẫn còn một bằng hữu cùng chung chí hướng, đạo hữu có muốn gặp mặt không?"
"Không cần! Đạo hữu nếu không có chuyện gì khác, vậy bản vương cáo từ."
Thủy linh quả quyết cự tuyệt, thân thể hoà tan như ngọn nến, thoáng qua sắp hóa thành một vũng nước.
Thần sắc Giao Long Vương khẽ biến, luôn miệng nói: "Bản vương không phải là ép đạo hữu lập tức tỏ thái độ. Bất quá, đạo hữu ít nhất phải cho bản vương một lời hứa hẹn không giúp ai!"
"Bản vương cần bế quan đột phá. . . . ."
Thủy linh để lại một câu nói, triệt để tan rã.
Mi tâm Giao Long Vươngthoáng giãn ra: "Thanh Dương Quan nói nghe có vẻ đường hoàng, chỉ vì an tâm kiến tạo sơn môn thôi, lại dám yêu cầu tất cả mọi người phối hợp! Bọn hắn đã không để ý đại cục như thế, lần sau tam tộc cùng bàn bạc, bản vương muốn cầu nhân tộc giúp tộc ta thu phục tổ địa, mong rằng đạo hữu có thể lên tiếng ủng hộ một hai."
Không có trả lời, trên đá lớn chỉ còn một vệt nước.
Đúng lúc này, trong bụi cỏ cự thạch khác bay ra một đoàn quỷ hoả xanh mơn mởn, bay tới trên cự thạch, ngọn lửa chập chờn, đi ra một bóng người hư ảo.
Bóng người quỷ mị, quỷ hỏa vờn quanh, sắc mặt trắng bệch, không có chút sinh khí nào, dưới mặt trời đã khuất tản mát ra cảm giác lành lạnh nồng đậm.