Chương 3213: Trong ngoài sơn môn
Chương 3213: Trong ngoài sơn môn
Dịch: Độc Hành
Dưới vách núi có một dòng sông lớn, bọn gã đứng dưới đáy vách núi, chỉ cảm thấy khí tức nóng rực đập vào mặt, trên vách núi có một hang động, có ngọn lửa từ bên trong phun ra, khói đặc cuồn cuộn. Đi qua nước hồ nơi này, nhiệt độ thay đổi tăng lên rất nhiều.
Tiểu hồ ly chỉ vào sương mù phía trên, chít chít kêu lên hai tiếng.
Tần Lịch ngưng mắt nhìn lại, thấy trong vách núi mơ hồ có một gốc cây nhỏ, treo hai quả đỏ rực.
Tiểu hồ ly lại kêu hai tiếng, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tần Lịch.
"Ngươi muốn ta lấy linh quả phía trên cho ngươi?" Tần Lịch hỏi.
Tiểu hồ ly liên tục gật đầu.
"Nó quả nhiên là tìm ta hỗ trợ."
Tần Lịch bỏ đi lo nghĩ, lập tức ý chí chiến đấu sục sôi, ma quyền sát chưởng, dò xét vách núi.
"Giống như không phải địa hỏa bình thường, khói đặc phát sinh một loại dị biến nào đó, càng thêm nguy hiểm, chỉ có thể áp sát vách đá leo lên. . . . ."
Tần Lịch cảm thấy khó giải quyết, nhưng cũng không bị dọa sợ, nuốt vào mấy viên đan dược khôi phục linh lực, tế ra một kiện pháp y quý giá nhất, sau đó vận chuyển pháp chú một môn Thủy Hành, bên ngoài thân bám vào một tầng hàn băng, dùng cả tay chân leo lên phía trên.
Quá trình leo lên không dễ như trong tưởng tượng, trong động phun ra hỏa diễm cũng có thể đốt xuyên pháp y.
Tần Lịch cắn chặt răng, lúc leo đến dưới Linh Thụ, toàn thân đã đen nhánh, pháp y khắp nơi đều rách, trên thân có mấy vết bỏng rộp, phi thường thê thảm, chỉ có thể liều mạng vận chuyển pháp chú.
Chờ hắn tốn sức thiên tân vạn khổ, rốt cuộc đi vào dưới Linh Thụ, tay phải đào vào bệ đá, chợt thấy đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại, trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Tiểu hồ ly chẳng biết lúc nào đi vào dưới cây, chân trước đè lên tay gã, lông tóc không tổn hao gì, nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò xét gã.
"Ngươi. . ."
Tần Lịch cứng họng.
Tiểu hồ ly nhíu chóp mũi phấn nộn: "Ngươi đần như vậy, về sau làm sao bảo hộ ta?"
"Ngươi biết nói chuyện?"
Tần Lịch khiếp sợ, linh lực trong cơ thể hỗn loạn, dẫn đến pháp chú bất ổn, lập tức bị lửa thiêu đốt, đột nhiên rơi xuống dưới.
Tiểu hồ ly một mặt bất đắc dĩ, che hai mắt, thở dài một tiếng.
Thiên Sơn Trúc Hải hiện tại không thiếu Yêu Vương, Đế Lưu Tương sung túc, khai hóa linh trí cho tiểu yêu, một giọt là đủ.
"Phù phù!"
Tần Lịch ngã vào lòng sông, trôi nổi trong nước, giãy dụa leo lên bờ, vết phỏng ngược lại giảm đi mấy phần.
Tiểu hồ ly nhảy xuống, há miệng muốn nói gì, bỗng nhiên thần sắc cứng ngắc, vèo một cái, nhảy đến sau lưng Tần Lịch, cuộn thành một đoàn, dùng cái đuôi che đầu.
Tần Lịch sững sờ, chợt phát hiện trên không trung có hai đạo nhân ảnh, đợi thấy rõ hình dạng một người trong đó, gã quá sợ hãi.
"Tổ. . ."
Tần Lịch vội vàng xoay người quỳ xuống đất: "Tần Lịch bái kiến lão tổ!"
Tần Niệm Tùy mới từ Bắc Hải về, vừa lúc đi ngang qua, y không để ý đến tiểu bối Tần gia này, chỉ nhìn tiểu hồ ly một chút, sau đó tiếp tục bay hướng chủ phong.
Thân thể tiểu hồ ly run lên, một lát sau, cẩn thận từng li từng tí nâng lên cái đuôi, thấy người trên không trung đã rời đi, thở một hơi dài nhẹ nhõm, thấy Tần Lịch vẫn quỳ trên mặt đất, kéo kéo cánh tay của gã: "Uy! Ngươi tên gì?"
"Ta gọi Tần Lịch." Tần Lịch trung thực đáp.
"Tần?"
Ánh mắt Tiểu hồ ly xoay động, nhảy đến đầu vai gã nằm xuống, phân cho gã một quả: "Chính là ngươi!"
Tần Niệm Tùy đương nhiên không để ý bọn tiểu bối du hí, mi tâm y nhíu chặt, lo lắng cho sơn môn thời gian tới.
Hiện nay, trong Thanh Dương Quan chỉ có mấy tên Hóa Thần biết được Tần Tang trở về.
Tần Niệm Tùy không hiểu tại sao Ngọc Phủ sư bá quyết định như vậy, Thanh Dương Quan đã sớm muốn trọng lập sơn môn, nhưng bọn y biết rõ ánh mắt người trong thiên hạ đang nhìn mình chằm chằm.
Thanh Dương Quan dẫn đầu các tộc các phái đối kháng Trường Hữu Tộc, muốn phục chúng, trước sau chiếm cứ đại nghĩa, nhất định phải xung phong đi đầu. Thoạt đầu không thiếu thanh âm nghi ngờ, về sau cao thủ Thiên Sơn Trúc Hải bị Vụ bộc cuốn đi, Thanh Dương Quan tổn thất nặng nề, đồng thời cũng biểu lộ với thiên hạ bọn họ không tiếc hết thảy quyết tâm, người khác rốt cuộc không nói được gì.
Loại cục diện này kiếm không dễ, Thanh Dương Quan đoàn kết được các phương càng phí hết tâm tư. Các tộc các phái đều có tính toán của mình, nhưng có Thanh Dương Quan làm gương, chỉ có lấy đại cục làm trọng, nếu không chính là coi trời bằng vung.
Hiện tại ngoại địch chưa tĩnh, mà Thanh Dương Quan mở sơn môn, chủ động rút nhân thủ về, theo người khác chính là tiến hành việc tư.
Thanh Dương Quan còn làm như vậy, về sau làm sao áp đảo các phương ngo ngoe muốn động?
Chẳng lẽ đúng như lời đồn, Lưu Ly tiên tử lần trước đại chiến với Trường Hữu tộc trưởng bị trọng thương, tình huống không ổn, cho nên Thanh Dương Quan không thể không chuẩn bị một con đường lùi?
Ngay cả Bắc Hải cũng xuất hiện các loại thanh âm, chưa nói đến Trung Châu.
Tục truyền lần này tam tộc cùng bàn bạc, yêu tộc Yêu Hải dẫn đầu làm khó dễ, yêu cầu trợ giúp chúng thu hồi tổ địa, mặc dù Tứ Thánh cung và Vu tộc ở trước mặt mọi người không tỏ thái độ, nhưng tràng diện phi thường khó coi.
"Phu quân chớ lo, sư bá làm như thế, khẳng định đã tính kỹ, chờ thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ biết được."
Mỹ phụ bên cạnh Tần Niệm Tùy nhẹ lời an ủi.
Phụ nhân này là đạo lữ Tần Niệm Tùy, cũng là trưởng nữ Bạch Hàn Thu, năm đó Bạch Hàn Thu giới thiệu với Tần Tang, Tần Tang còn để lại hai khối ngọc bội, hiện tại hai người đang mang trên người.
"Sư bá tuy có suy tính, là vì đại kế tông môn, bất luận những người khác nghĩ thế nào, vi phu nhìn thấy tai hoạ ngầm, không thể không đề cập tới!"
Tần Niệm Tùy khẽ lắc đầu, ánh mắt đảo qua mặt đất.
Không thể không thừa nhận, sơn môn mới xác thực muôn hình vạn trạng, không phải mấy chỗ đạo tràng khác có thể so sánh, ngay cả y cũng không khỏi động tâm, khó trách sĩ khí chúng đệ tử dâng cao. Đáng tiếc bọn họ chỉ biết vui nơi đây, chẳng biết bên ngoài âm thầm lo lắng.
Bọn y tăng tốc độ bay, rất nhanh đến chủ phong, thân ảnh đáp xuống đất thì có chấp sự tiến lên đón.
Biết được ý đồ bọn y đến, chấp sự quay người đi vào trong điện bẩm báo.
. . .
Lúc này, Lý Ngọc Phủ đang ở phía sau núi chủ phong, cung kính đứng trước động phủ Tần Tang.
Chờ trong chốc lát, chợt thấy mặt ngoài cửa đá linh quang lưu động, từ từ mở ra, sau một lát Tần Tang từ bên trong đi ra.
"Tham kiến sư thúc."
Lý Ngọc Phủ khom mình hành lễ, theo Tần Tang bay đến đỉnh núi.
Tần Tang đứng chắp tay, buông ra thần thức, không hề có một tiếng động đảo qua đại địa, cảm nhận biến hoá trong Thanh Dương Quan.
Trong thời gian qua bế quan, tu vi của hắn đã vững chắc, Thanh Dương Quan cũng biến chuyển từng ngày, cơ bản đạt đến yêu cầu ban đầu trước khi hắn bế quan.
Sau đó, chuẩn bị để đúc Lôi Đàn, Tần Tang chuẩn bị lập chủ đàn trước, xây lại phân đàn, kiến tạo sơn môn cùng lúc tiến hành đúc Đàn.
Bởi vì Lôi Đàn yêu cầu phi thường hà khắc, dựa vào lực lượng Thanh Dương Quan không làm được, có một số việc nhất định hắn phải tự đi làm.