Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3233 - Chương 3233: Mật Tín

Chương 3233: Mật tín Chương 3233: Mật tín

Dịch: Thanh Kỳ

Cùng lúc đó, Trung Châu đã biết Bắc Hải bị tập kích, nhưng bọn họ quan tâm tây hoang đầu tiên.

Không ngoài dự đoán, tây hoang cũng bị đại quân của Trường Hữu tộc tấn công, chiến hỏa liên thiên.

Trường Hữu tộc tiến công Bắc Hải, đồng thời uy hiếp tây hoang, không có một dấu hiệu nào, tây hoang báo nguy.

Tây hoang, Đại Bi Thiền tự.

Thời điểm hai tộc bắn đầu giao chiến, không lâu sau sơn môn ban đầu của Đại Bi Thiền tự bị đánh nát, bị ép dời môn, Hoài Ẩn đại sư dẫn đầu đoàn tăng lữ, trùng kiến chùa miếu, bảo vệ chung quanh tòa Na Di trận thượng cổ.

Tình thế cực kỳ nghiêm trọng, nhân tâm tây hoang đoàn kết, đồng thời các phái Trung Châu cũng hiểu rõ, một khi tây hoang thất thủm Trung Châu sẽ mất phòng tuyến kiên cố nhất.

Cho nên Trung Châu toàn lực tiếp viện tây hoang, bất kể bất kỳ giá nào, mới giữ vững toà Na Di trận thượng cổ này, Thanh Dương quan, Huyền Thiên cung, các tông môn Bắc Hải, cũng bỏ ra rất nhiều sức lực.

Toà Na Di trận ở bên trong Đại Bi Thiền tự, mấy trăm năm qua, mặc cho mưa gió, Na Di trận vẫn không bị hư hại.

Ngày nay, Đại Bi Thiền tự cũng là đại bản doanh của liên quân Phong Bạo giới.

Trong liên quân cố thủ tây hoang, ngoại trừ tu sĩ tây hoang, còn có tu sĩ Trung Châu, yêu tộc Yêu Hải và yêu tộc Đông Hải, Vu tộc cùng với tu sĩ Thương Lãng hải.

Mặt khác chủ quan Thanh Dương quan dời đến Lộc Dã, cũng phái ra không ít đệ tử đến tây hoang đóng giữ.

Thế lực trong liên quân rất phức tạp, nếu làm theo ý mình, tai hoạ ngầm trùng điệp, sau khi các tộc các phái ăn thua thiệt mấy lần, liền lập ra ba chương ước pháp.

Các thế lực phân chia theo đại vực, đề cử một vị cao thủ trong vực thống lĩnh, đóng giữ tây hoang quanh năm.

Còn cần đề cử một vị chủ soái, ban đầu do Lưu Ly đảm nhiệm, nhưng khi các tộc các phái dần dần mạnh lên, Lưu Ly không cần đích thân làm mọi việc, nên nhường lại vị trí.

Khi đó nhân tộc thế lớn, Bát Cảnh Quan, Cam Lộ Thiền Viện và Thiên Hạo Lâu cùng đảm nhiệm vị trí đó.

Hoài Ẩn đại sư là địa chủ, nhưng tu vi và danh vọng đều kém hơn, địa vị Thông Thiên tự siêu nhiên, tuy không phải chủ soái, nhưng muốn làm gì cũng phải thương nghị với Hoàn Ẩn đại sư.

Theo thời gian trôi qua, quyền hành của Tam Giáo Minh ngày càng hưng thịnh, bọn họ lại không nghĩ tới, mối uy hiếp bọn họ không phải Lưu Ly, mà là yêu tộc.

Đông Hải và Yêu Hải ngày càng cường thịnh, nhưng chưa tranh đoạt quyền hành trong liên quân, thống soái liên quân vẫn là người của Tam Giáo Minh như cũ, chính là Phiền lão ma, đại trưởng lão của Thiên Hạo Lâu.

Vu tông chủ vẫn lạc, Phiền lão ma từng có tâm tranh đoạt vị trí Tông chủ, nhưng thực lực của Khô Vinh lão ma cao hơn một bậc, chỉ có thể tiếp tục làm đại trưởng lão.

Đại Bi Thiền tự.

Trong bảo điện, bầu không khí nặng nề, Phiền lão ma, Hoài Ẩn đại sư và cao thủ các vực, ngồi dưới một mái nhà.

Trong đó không thiếu người Tần Tang quen biết, tỉ như Mộ cốc chủ đại biểu cho Vu tộc, Nguyên Chúc đại biểu yêu tộc Yêu Hải, Bảo Hỉ đại biểu Thương Lãng hải.

"Chư vị thấy sao?"

Phiền lão ma ngồi trên vị trí chủ soái, Hoài Ẩn đại sư ngồi bên trái, lão dùng ánh mắt âm trầm đảo qua đám người, cuối cùng nhìn sang Hoài Ẩn đại sư.

Hoài Ẩn đại sư trầm ngâm nói: "Bần tăng mới đi tiền tuyến dò xét, cũng từ miệng các đạo hữu trên chiến trường biết được, lần này Trường Hữu tộc tiến công, nhìn như hung thần ác sát, kì thực không tăng binh lực thêm bao nhiêu, chủ lực vẫn như cũ, mà lại không thấy tộc lão Trường Hữu tộc lộ diện."

Bảo Hỉ truy vấn: "Nói như vậy, Trường Hữu tộc chủ công Bắc Hải sao?"

"Làm sao biết không phải kế sách giương đông kích tây của địch nhân!"

Phiền lão ma chau mày, không chút khách khí ngắt lời Bảo Hỉ, ngưng mắt nhìn Hoài Ẩn đại sư: "Thánh tăng dò xét rõ ràng chưa? Vạn nhất phán đoán sai, hậu quả khó mà lường được!"

"Chuyện đó..."

Hoài Ẩn đại sư lộ vẻ chần chờ.

Can hệ trọng đại, không ai hoàn toàn chắc chắn.

Phiền lão ma nhìn đám người, nói: "Các vị đạo hữu phải biết, trên chiến trường, thật giả đan xen. Nói không chừng Trường Hữu tộc tiến công Bắc Hải là giả, mưu đồ nơi đây mới là chính, không thể không đề phòng!"

Bảo Hỉ vội la lên: "Phòng tuyến đầu tiên đã bị phá, Bắc Hải liên tục bại lui, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh?"

"Đó là Bắc Hải tự tìm!" Phiền lão ma hừ lạnh: "Nếu không phải Thanh Dương quan mời nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ như thế, dẫn đến Bắc Hải trống rỗng, địch nhân làm sao có cơ hội tập kích?"

Nguyên Chúc chớp mắt, lắc đầu nói: "Phiền trưởng lão nói vậy sai rồi, Thanh Dương quan chỉ mời đi một số cao thủ mà thôi, không động tới cao thủ đóng quân tại Bắc Hải, bọn họ bố trí nhiều năm, lại bị đánh tan tác, không có lực phản kích, đủ thấy thực lực của địch nhân mạnh bao nhiêu. Mà lại, tộc lão Trường Hữu tộc liên tiếp hiện thân tại Bắc Hải, bọn họ không thể đồng thời tiến công Bắc Hải và Trung Châu, dù cho tây hoang có phục binh, Trung Châu cũng chống đỡ được."

Phiền lão ma lạnh giọng chất vấn: "Nguyên Chúc trưởng lão xin phép Giao Long vương và Kim Thiềm vương chưa, đó cũng là ý của hai vị đạo hữu kia sao?"

Nguyên Chúc nghe vậy, thần sắc cứng đờ, mình truyền rất nhiều tín phù đi rồi, đều như đá chìm đáy biển, bây giờ cũng không biết trong tộc muốn làm cái gì.

Phiền lão ma nhếch miệng cười lạnh, lúc này Mộ cốc chủ bỗng nhiên hỏi: "Tam Giáo Minh định làm thế nào?"

Phiền lão ma không thể làm quá lộ liễu, thu liễm thần sắc, trầm tư nói: "Chư vị cũng biết, ba vị tông chủ sớm đã bế quan, luyện chế một kiện linh bảo, để chống lại thiên uy của Hóa Thần hậu kỳ. Chỗ bế quan có đại trận phong tỏa, lão phu không dám tự tiện xông vào. Hiện tại người tọa trấn tổng đàn là Thất Thận chân quân và Ấn Từ thánh giả, uy vọng không bằng ba vị tông chủ, khó mà áp đảo các phương. Hai vị đạo hữu vẫn chưa hồi âm, chắc đang triệu tập các phái thương nghị, nên làm thế nào còn phải xem thế cục phát triển."

"Phiền trưởng lão có ý là, Tam Giáo Minh vô pháp lập tức tiếp viện Bắc Hải đúng không? Chẳng lẽ không thể chia binh, chiếu cố hai nơi sao?" Mộ cốc chủ truy vấn.

Phiền lão ma thản nhiên nói: "Có chia binh hay không, Thất Thận chân quân và Ấn Từ thánh giả chắc chắn sẽ nghĩ sâu tính kỹ. Phải biết, đường đi Bắc Hải không thuận với tây hoang, một khi chia binh, tây hoang nguy cấp, muốn quay lại sẽ rất khó…"

Còn chưa dứt lời, chợt có người lên tiếng: "Không ổn!"

Ánh mắt Phiền lão ma phát lạnh, khi biết người lên tiếng là Hoài Ẩn đại sư, nhíu mày hỏi: "Thánh tăng có ý gì?"

"Năm đó bản tự bị hủy, tây hoang luân hãm, tiên tử Lưu Ly và các vị đạo hữu Bắc Hải gấp rút chạy đến tiếp viện, liền mạng chiến đấu. Tràng cảnh năm đó, bần tăng còn rõ mồn một trước mắt, khắc ghi trong lòng, chưa thể báo đáp. Bây giờ tiên tử Lưu Ly bị trọng thương, bởi vì ngăn cản tộc trưởng Trường Hữu tộc, không thì làm sao chúng ta giành được nhiều thanh linh khí như thế. Bắc Hải gặp nạn, không thể nào làm như không thấy!"

Hoài Ẩn đại sư ngưng trọng nói, thần sắc trang nghiêm.

Hoài Ẩn đại sư là người thống lĩnh thế lực tây hoang, còn là trụ trì của Đại Bi Thiền tự, những quyết định của Hoài Ẩn đại sự đều đại biểu cho toàn bộ tây hoang, phân lượng hoàn toàn khác biệt, Phiền lão ma không thể bác bỏ.

Đám người Mộ cốc chủ đại hỉ, liên tục phụ họa, đúng là đạo lý này.

Không chỉ tây hoang, chịu ân huệ còn có Yêu Hải và Thương Lãng hải, nếu Lưu Ly không ra mặt, suất lĩnh Trung Châu và cao thủ Bắc Hải gấp rút tiếp viện, bọn họ sớm đã thân tử đạo tiêu, hủy nhà diệt tộc.

Chỉ có điều, không phải tất cả mọi người đều cảm ân.

Phiền lão ma không nghĩ tới, Hoài Ẩn đại sư nhảy ra đầu tiên, thầm mắng trong lòng: "Xem ra phật môn cũng không bền chắc như thép, chẳng biết mấy con lừa trọc Cam Lộ Thiền Viện kia làm việc thế nào!"

Đúng lúc này, ngoài điện bỗng nhiên có người hô to.

"Báo! Thanh Dương quan đưa mật tín đến!"
Bình Luận (0)
Comment