Chương 3235: Các phái lựa chọn
Chương 3235: Các phái lựa chọn
Dịch: Thanh Kỳ
Tam Giáo Minh, đại điện tổng đàn.
Trên cùng có ba chiếc ghế dựa, là chỗ của Bát Cảnh quan, Cam Lộ thiền viện và Thiên Hạo lâu. Bởi vì Phiền lão ma không có mặt, nên trống một cái ghế, hai cái khác có người ngồi, là Thất Thận chân quân và Ấn Từ thánh giả.
Hai người ngồi trên cao, đưa mắt nhìn xuống.
Cao thủ các phái ngồi bên dưới, không thiếu tông chủ và đại trưởng lão của một môn.
Sau khi ba tông Phật, Đạo, Ma kết minh, còn lôi kéo thêm thế lực khác gia nhập Tam Giáo Minh, về sau Tần Tang lệnh cho Tam Giáo Minh thu thập tin tức, tìm kiếm Phi Thăng đài.
Những tông môn thế lực khác không cách nào chống lại, lần lượt gia nhập Tam Giáo Minh, nhưng quyền thế không bằng ba đại tông.
Lúc này, Thất Thận chân quân và Ấn Từ thánh giả đưa tin cho các tông môn tại Trung Châu, không phải thành viên của Tam Giáo Minh cũng phải tới đây, bàn bạc việc Bắc Hải gặp nạn.
Dĩ vãng, khi xảy ra chuyện lớn, các đại môn phái quyết định, tiểu môn phái đi theo, tập hợp như thế này rất ít thấy.
Các tông môn, ngươi một lời ta một câu, tranh luận không ngừng, có người nói phải cứu Bắc Hải, có người cho rằng Trường Hữu tộc giương đông kích tây, cần cảnh giác bọn chúng tập kích Trung Châu.
Cũng có người nghĩ rằng Bắc Hải nói chuyện giật gân, tiên tử Lưu Ly tọa trấn Bắc Hải, làm sao lại bại nhanh như thế, nhất định do không muốn thương vong quá nhiều, để viện binh đi tới chịu chết.
Sức tưởng tượng của người tu đạo rất phong phú, cái gì cũng nghĩ được, thời điểm thảo luận kịch liệt, thậm chí lên tiếng mắng nhau, trách đối phương tâm tư không tốt, làm cho đại điện ồn ào như phó xá.
Tiếp tục như vậy, chẳng biết đến năm tháng nào mới ra kết quả, Thất Thận và Ấn Từ cũng không có ý ngăn lại.
Cho đến đêm khuya, quả nhiên không có kết quả, Ấn Từ thánh giả tuyên bố ngày mai bàn lại.
Lục Chương một mình đi ra đại điện, trở lại Bất Niệm sơn, ngước nhìn trăng tròn trên trời cao, thở dài một tiếng.
"Lục chưởng môn cớ gì ưu sầu?" Sau lưng vang lên âm thanh trong trẻo.
Lục Chương sớm đã biết ai tới, chỉ nói: "Trong khoảng thời gian qua, Độc vương không nhìn ra cái gì sao?"
Độc vương đi đến bênh cạnh Lục Chương, nhìn màn đêm nơi xa, cười nói: "Thứ lỗi ánh mắt của tại hạ vụng về, Thất Thận chân quân và Ấn Từ thánh giá vốn không phải hạng người thấy chết không cứu. Hơn nữa, hai người họ không dám quyết định, bởi vì uy vọng không bằng ba vị tông chủ, một khi sai lầm, cục diện sẽ mất kiểm soát."
Lục Chương cười một tiếng, lắc đầu không nói.
"Ba vị tông thủ bế quan cũng hơi trùng hợp, còn luyện chế bảo vật quan trọng như thế, không biết chắc chắn bao nhiêu." Độc vương ý vị thâm trường nói.
Lục Chương nhíu mày: "Đạo hữu muốn nói gì?"
Độc vương lắc đầu: "Tại hạ chỉ cảm thán, không còn ý gì khác, chắc là trùng hợp thôi."
Lục Chương nghĩ tới cái gì, rất nhanh lại vứt bỏ, Tam Giáo Minh không thể nào cấu kết với Trường Hữu tộc.
"Đa vậy, đạo hữu nên nói cẩn thận, tránh gây nên hiểu lầm."
Độc vương gật đầu, không nói việc này nữa, hỏi sang chuyện khác: "Nghe nói năm đó Lục chưởng môn và Tần chân quân, có giao tình thâm hậu?"
Lục Chương lộ ra vẻ nhớ lại, thở dài nói: "Năm đó, may mắn được Tần đạo hữu tương trợ, Lục mỗ mới thuận lợi đột phá Nguyên Anh hậu kỳ. Đáng tiếc sư huynh quyết định phong sơn, lúc Tần đạo hữu gặp nguy, Lục mỗ không thể giúp được gì."
"Tiên tử Lưu Ly là đạo lữ của Tần chân quân, Thanh Dương quan là môn phái do Tần chân quân tự tay sáng lập. Nói như vậy, dù kết quả ra sao, Lục chưởng môn cũng tiếp viện Bắc Hải rồi?" Độc vương hỏi.
Lục Chương không che giấu chút nào, gật đầu nói: "Đúng vậy! Không biết đạo hữu thì sao?"
Gã biết Độc vương cố ý đến đây, không phải bắn tên không đích.
Độc Vương nói: "Thái độ của tam giáo không rõ, chúng ta còn lo lắng, Lục chưởng môn cũng hiểu. Bất quá, những năm qua, tại hạ chế được mấy loại độc trận thích hợp dùng trên chiến trường, cũng đã chọn ra một số trưởng lão và đệ tử tu luyện, đang muốn tìm cơ hội thử uy năng của nó thế nào. Nếu Lục chưởng môn cần, tại hạ sẽ lệnh cho bọn họ đến Bất Niệm sơn đợi lệnh."
Lục Chương nghiêm mặt, trả lời: "Lục mỗ thay Lý quán chủ cám ơn đạo hữu!"
Vừa dứt lời, nơi xa truyền tới tiếng xé gió, người tới là chưởng môn Quỳnh Ảnh môn và Mục đường chủ Lục Châu đường.
Chưởng môn Quỳnh Ảnh môn là một nữ tử, dáng người yểu điệu, đeo lụa mỏng che mặt, thấy không rõ mặt.
Mục đường chủ và Lục Châu đường đều xưa đâu bằng nay, bọn họ được Lưu Ly ủng hộ, hiện tại không chỉ là đại thương hội tại Trung Châu, sinh ý càng trải rộng khắp Bắc Hải, trở thành quái vật khổng lồ.
"Mộ Dung chưởng môn, Mục đường chủ!" Lục Chương và Độc Vương chắp tay chào.
Nhìn thấy Độc vương, bọn họ không quá kinh ngạc, Mộ Dung đáp lễ lại, nói ngay vào điểm chính: "Sư môn của Thân minh chủ gặp nạn, chư vị đồng đạo Thiên Công minh không thể ngồi xem. Chẳng biết nơi đây phải tranh luận đến khi nào, tình hình cấp bách, thiếp thân muốn hỏi Lục chưởng môn, cần phái chút viện binh đi trước không."
Mục đường chủ cũng nói: "Lục Châu đường đã toàn lực điều động đan dược pháp khí, đưa đến Bắc Hải!"
Độc vương nghe vậy, cười một tiếng, "Anh hùng sở kiến lược đồng, tại hạ và Lục chưởng môn đang bàn việc này!"
Trừ bọn họ ra, thế lực khác cũng làm ra lựa chọn, có người đặt cược hai đầu, có người sống chết mặc bây.
… …
Đông Hải.
Trong cung điện bí mật của Long Kình thánh vương.
Long Kình thánh vương không có bế quan, đại mã kim đao ngồi trên vương tọa, một tên yêu tu quỳ gối phía dưới, báo cáo thế cuộc bên ngoài.
"Tam Giáo Minh vẫn chưa có động tác?"
Long Kình thánh vương vuốt cằm, có chút kinh ngạc, mặt lộ vẻ suy tư, ánh mắt lấp lóe tinh quang.
Xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống tín phù, chính là tin cầu viện của đám người Lý Ngọc Phủ.
Nhất định Tam Giáo Minh cũng nhận được, nhưng thái độ của bọn họ đáng giá suy nghĩ.
"Mấy tên Yêu Hải có tin tức gì không?"
Yêu tu trả lời: "Chưa thấy tin gì."
Trầm tư thật lâu, Long Kình thánh vương vung tay lên, tín phù bay tới trước mặt tên yêu tu: "Nhớ kỹ bản vương đang bến quan, tìm cơ hội đột phá. Các ngươi án binh bất động, nhìn chằm chằm Tam Giáo Minh và Yêu Hải, vừa có tin tức, lập tức báo cáo cho bản vương!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Yêu tu cẩn thận thu hồi tín phù, khom người lui ra.