Chương 3238: Tộc trưởng đến
Chương 3238: Tộc trưởng đến
Dịch: Độc Hành
Dân Trác cảm ứng được ba động, chuyển mắt nhìn qua, thấy trên sơn nham hiện ra một bóng người mơ hồ, xa xa chắp tay với lão, không nói lời nào, nhảy vào trong mây.
Trong lòng lão thầm run lên, trước khi người này hiện thân, vậy mà lão không phát giác được khí tức của đối phương.
Tể Chân tùy tiện đã sai khiến ra ngoài một vị cao thủ Không cảnh nhị trọng, trợ thủ lão khẳng định không chỉ một vị, đồng thời cũng có thể chứng minh thực lực người sau lưng rất kinh khủng!
Lão là cục đá dò đường, căn bản không có năng lực phản kháng, tốt nhất thành thành thật thật nghe theo đối phương làm việc.
Thế nhưng vị kia cường đại như thế, lại lén lén lút lút giấu ở chỗ tối, thông qua Tể Chân sai sử lão hành động. Có phải mang ý nghĩa, đối thủ của bọn lão cũng có lai lịch lớn, vị kia sợ ném chuột vỡ bình, chỉ dám dùng loại thủ đoạn ngầm này?
Loại suy đoán này hợp với lẽ thường, Dân Trác cảm thấy mình bị kẹp giữa hai quái vật khổng lồ, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan, thậm chí liên lụy toàn tộc.
Lão không dám phản kháng vị phía sau, nhưng kết xuống tử thù với cường giả yêu tộc, lão có thể bình yên vô sự sao? Chỉ sợ chưa hẳn, kết cuộc thảm nhất là lão trở thành một con dê duy nhất bị thế tội!
Dân Trác nghĩ không ra, bản thân làm thế nào mới có thể cầu sống trong chỗ chết loại cục diện này, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tâm lão thay đổi, thần sắc không thay đổi, chắp tay nói: "Đa tạ Tể huynh suy nghĩ giúp tộc ta, làm phiền vị đạo hữu kia trông nom, chẳng biết chúng ta khi nào lên đường?"
"Việc này không nên chậm trễ, Dân huynh nếu không có chuyện quan trọng, vậy lên đường thôi!"
Tể Chân đi ra thạch đình: "Chúng ta sẽ một mực đi theo sau Dân huynh, Dân huynh chỉ cần thi triển đạo pháp quyết kia, giữa ngươi ta sẽ lập tức sinh ra cảm ứng."
Dứt lời, thân ảnh Tể Chân phiêu nhiên trốn vào sơn lâm, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Sau một lúc lâu, Dân Trác trầm tâm cảm ứng, ngay cả khí tức Tể Chân cũng tiêu thất vô tung, chẳng biết trong núi rừng xanh um tươi tốt này cất giấu mấy vị cao thủ.
Lão thầm vận đạo pháp quyết kia, mơ mơ hồ hồ cảm ứng được, Tể Chân đang ở hướng tây bắc.
"Dân huynh?" Tể Chân truyền đến ý hỏi thăm.
"Không có gì."
Dân Trác thu hồi pháp quyết, Tể Chân làm việc cẩn thận như vậy, để lão phán đoán càng sâu hơn trước đó.
Lão trở lại Thánh Hồ, gọi con trai thứ ba Dân Thuật cùng tộc lão lưu thủ tới.
"Lão phu đi ra ngoài một chuyến, chờ ta rời đi, các ngươi lập tức phong tỏa Thánh Hồ. Thượng cổ minh ước trước kia, nếu có người dám can đảm công nhiên tiến công Thánh Hồ tộc ta, các ngươi cầu viện Chu Yếm tộc, bọn hắn sẽ không ngồi yên không lý đến. Nếu ta ở bên ngoài xảy ra chuyện, vậy do Dân Thuật tiếp nhận, mong rằng chư vị tộc lão tận tâm phụ tá!"
Dân Thuật và tộc lão rất là chấn kinh, tộc trưởng vừa đột Phá Không Cảnh nhị trọng, vốn là lúc bộ tộc đại hưng, vì sao giống như đang bàn giao di ngôn?
Dân Thuật hoảng sợ, quỳ trên mặt đất, gấp giọng nói: "Phụ thân, ngài muốn đi đâu? Vì sao. . . . ."
Dân Trác phất tay cắt ngang, trầm giọng nói: "Lão phu chỉ là phòng ngừa chu đáo, không cần lo lắng! Các ngươi nhớ bảo vệ tốt Thánh Hồ là được!"
Dứt lời, dưới chân lão sinh ra một đoàn hơi nước, đằng vân đi về hướng đông.
Dân Trác một mình chạy tới Thương Lãng hải, bên người không mang theo tộc nhân, có thể toàn lực thi triển độn thuật, tốc độ cực nhanh. Xuyên qua Thánh Mộc Nguyên, tiến vào trong biển, từng tòa đảo nhỏ cực tốc lui lại dưới chân lão.
Đột Phá Không Cảnh nhị trọng, tốc độ bay cũng phát sinh lột xác.
Loại cảm giác này quá mỹ diệu, Dân Trác gần như rơi vào say mê, đây là cảnh giới lão tha thiết ước mơ, rốt cuộc đạt đến. Nếu như hưởng thụ không được lâu mà thân tử đạo tiêu, có phần quá đáng tiếc!
Ngày nay, Thương Lãng hải đã hơi khói nổi lên khắp nơi trên đất.
Đại quân yêu tộc đánh vào Thương Lãng hải, thắng lợi trước đó làm sĩ khí bọn hắn dâng cao.
Trái lại bên Trường Hữu Tộc, bởi vì liên tục bại lui, nhiều lần mất đất, sĩ khí suy giảm tới cực điểm, dù cho gặp được đám thực lực tương đương thậm chí còn yếu hơn, đầu tiên nghĩ đến vẫn là chạy trốn, giao chiến không lâu thì bỏ chạy tán loạn.
Tiến vào Thương Lãng hải, Giao Long Vương phát hiện những người Trường Hữu Tộc còn đang nhượng bộ, nên hạ lệnh đại quân yêu tộc chia làm ba cỗ, tận lực tiêu diệt càng nhiều địch nhân.
Ngay lúc tam lộ đại quân càn quét bốn phía, Dân Trác rốt cuộc đuổi tới Thương Lãng hải, mà vừa tới Thương Lãng hải đã đụng vào một đường đại quân yêu tộc.
Cũng là Kim Thiềm Vương thời vận không đủ, đường đại quân này là do gã suất lĩnh, đang công thành đoạt đất tại nam bộ Thương Lãng hải.
Tinh quang chiếu rọi đại địa, trên mặt biển là điểm điểm tinh huy, chân trời yêu khí trùng thiên.
Một đám người Trường Hữu Tộc đang chạy trối chết, chợt có một vệt kim quang từ phía sau bọn họ phóng tới, trong kim quang hiện ra từng vòng từng vòng gợn sóng, chạm đến một gã Trường Hữu Tộc, người này lập tức toàn thân cứng ngắc, đầu tiên là bảo giáp trên người tróc ra, sau đó từ da đến cốt, bong ra từng mảng, tử trạng thê thảm vô cùng.
Người này là cao thủ Nguyên cảnh, tương đương với Nguyên Anh kỳ Nhân tộc, lại không có lực phản kháng chút nào.
Thấy cảnh này, Dân Trác hừ lạnh một tiếng, ngón tay móc một cái.
'Rầm ào ào!'
Nước biển dưới chân đám người Trường Hữu Tộc dâng lên một mặt tường nước, vừa đúng lúc ngăn trở kim quang.
'Ba!'
Kim quang vỡ vụn, tường nước vẫn lù lù bất động.
"A?"
Kim Thiềm Vương đnag ở trong trận yêu binh kinh nghi bất định.
Gã thi triển môn thần thông này, dù cho cao thủ cùng giai cũng không dễ ứng phó, người đến là ai?
Ánh mắt Kim Thiềm Vương lộ ra kim quang, giương mắt nhìn ra xa, chợt thấy trên đỉnh tường nước đứng đấy một bóng người, vậy mà gã không nhìn thấy đối phương xuất hiện khi nào!
Thấy rõ tướng mạo người này, Kim Thiềm Vương giật mình, thốt lên: "Dân Trác!"
Bọn gã tính toán, Dân Trác nếu như đang ở tại Bắc Hải hoặc Thánh Mộc Nguyên, khẳng định không đến được nhanh như vậy, cho nên mới dám không kiêng nể gì như thế.
Ngay sau đó, Kim Thiềm Vương lại phát hiện một chỗ dị thường, Dân Trác ở trước mặt gã, nhưng trong cảm nhận của gã vẫn phi thường mơ hồ.
"Chẳng lẽ..."
Kim Thiềm Vương trừng lớn hai mắt, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng kinh dị, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
"Kim Thiềm Vương!"
Thanh âm Dân Trác băng lãnh, bọn lão đối đầu, chính diện giao thủ cũng đã từng mấy lần.
Trong các đối thủ lão kiêng kỵ nhất, mấy tên Thánh Vương yêu tộc gần với Lưu Ly tiên tử, nhất là Giao Long Vương cùng đầu Long Kình kia, lão muốn thiết lập ván cục phục sát nhị yêu, nhưng nhị yêu cáo già, am hiểu bo bo giữ mình, nhiều lần đào thoát.
Mấy người Kim Thiềm Vương nhất định là tâm phúc của cường giả yêu tộc, Dân Trác vốn định nghĩ cách tránh đi bọn chúng, lưu lại mấy phần dư địa. Nhưng bây giờ đã đụng phải, không thể làm như không thấy, Tể Chân còn đang đằng sau nhìn chằm chằm mình.
Dân Trác đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nâng lên.
Ầm!
Thiên địa nguyên khí đại loạn, mặt biển rung mạnh, trong ánh mắt chúng yêu hoảng sợ, hai bên mặt nước dâng lên cao, trong nháy mắt hình thành hai tòa cự sơn do nước biển tạo thành.
Cự sơn cao không thấy đỉnh, kẹp chúng yêu ở giữa thâm cốc, hai bên đều là tuyệt bích bóng loáng cao ngất, mang đến nồng đậm áp bách và bất an.
Chúng yêu vẫn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Kim Thiềm Vương đã hiện ra yêu thân, rống to lên.
"Mau lui lại!"