Chương 3241: Ngăn cản
Chương 3241: Ngăn cản
Dịch: Thanh Kỳ
Trừ phi, địch nhân mạnh quá tưởng tượng.
Cảm nhận được áp lực vô hình, nhưng lại không biết gì, Giao Long vương và Hoàng vương sinh lòng lo lắng, tinh thần mất tập trung, hai yêu lệnh cho đại quân thu liễm khí tức, màn đêm tại Thương Lãng hải, biến thành vực sâu nguy hiểm, nhưng lại không biết nguy hiểm đến từ đâu.
Chẳng lẽ có hung thú cường đại, Kim Thiềm vương bất hạnh gặp phải, hay là gặp vụ bộc, tất cả yêu tu bị cuốn đi?
Đúng lúc này, Dân Trác phát hiện tung tích của Hoàng vương.
Ông cố ý tránh giao long tộc, phí hết một phen công phu, diết hết tàn quân của Kim Thiềm, rồi mới đi tìm Hoàng vương.
Không ngoài dự đoán, Tể Chân theo sát sau lưng, nhìn không ra ý đồ của ông, không yêu cầu ông ra tay với giao long tộc.
Ầm, ầm, ầm!
Sóng cả dập dờn, nơi xa yên tĩnh, mấy người Hoàng vương lập lại chiêu cũ, ẩn tàng rất tốt, dù còn sót lại khí tức, rất nhanh sẽ bị gió biển thổi tan.
Nhưng trong mắt Dân Trác, những khí tức này giống như ngôi sao trên trời đêm, không chỗ che thân.
Ông nhìn mặt biển, tập trung một hướng, phi tốc tới gần.
Không lâu lắm, đại quân yêu tộc gần ngay trước mắt.
Bởi vì cảm nhận được nguy hiểm đang đến, Hoàng vương tập hợp yêu tu lại, yên lặng hành quân trên mặt biển.
Bọn chúng không biết địch nhân đã tới gần, trận hình vẫn chỉnh tề như cũ, Thải Vũ linh điểu bay lượn trên bầu trời, tộc linh điểu này tương cận với phượng hoàng, đều là cao thủ của phượng tộc, cảnh giới trên trời, thời điểm then chốt, Hoàng vương càng thêm tin tưởng tộc nhân.
Phía trước đại quân, có một chiếc bảo thuyền màu xanh, màn che làm bằng lụa mỏng, tinh xảo dị thường, thân thuyền nhẹ nhàng, tựa như lông vũ.
Hoàng vương đứng ở đầu thuyền, đại mi nhíu chặt, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Đúng lúc này, một đạo lưu quang rơi xuống thuyền, một cung trang nữ tử dung mạo xinh đẹp, vội vàng đi đến đầu thuyền, hành lễ nói: "Di nương, vẫn tìm không thấy tung tích tàn quân của Kim Thiềm vương, làm sao bây giờ?"
Giọng nói của nàng vội vàng, cũng cảm nhậm được nguy hiểm.
Hoàng vương im lặng không nói, thời gian càng lâu, tình huống càng xấu, Kim Thiềm vương dữ nhiều lành ít.
Tin tức tốt nhất hiện tại là, bọn chúng và Giao Long vương chưa phát hiện tung tích của địch nhân, sau khi hội hợp, quân lực chí ít vẫn còn bảy thành.
Thế nhưng tiếp theo phải làm sao?
Cục diện vốn tốt đẹp, bọn chúng đoạt lại Yêu Hải và hơn phân nửa Thương Lãng hải, không có bất kỳ dấu hiệu nào, thế cục đột nhiên đảo ngược, bọn chúng còn chưa thấy mặt địch nhân, liền đã chim sợ cành cong.
Nhất định phải từ bỏ Thương Lãng hải, nhưng cố thủ Yêu Hải, dựa vào số quân lực còn lại, không biết chống đỡ nổi địch nhân hay không.
Chẳng lẽ phải trốn về Trung Châu?
Hoàng vương đã chuẩn bị cho tính huống xấu nhất, ngay lúc nàng trầm tư, chợt thấy phía dưới thân thuyền khác thường.
Chúng yêu cũng phát hiện mặt biển bên dưới cao lên, nhìn trái nhìn phải một lát, quả nhiên bị nước biển nâng lên, trong nháy mắt cao hơn mặt biển bình thương cả trượng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Có yêu tu sợ hãi kêu lên.
Đồng thời bị nước biển đẩy lên, còn có bảo thuyền của Hoàng vương, thần sắc thay đổi giây lát, miệng thơm khẽ nhếch, thanh âm cuồn cuộn, truyền khắp toàn quân.
"Kết trận!"
Vừa dứt lời, chợt có tiếng lôi đình, từ đáy biển truyền lên, nổ vang bên tai chúng yêu.
Chung yêu hoảng sợ nhìn xuống, mặt biển đột ngột dâng cao, nhấc lên sóng lớn, lực lượng kinh khủng đánh chúng yêu bay loạn, bảo thuyền của Hoàng vương cũng bị thổi bay, phượng tộc trên không trung loạn thành một đoàn.
Vô cùng vô tận nước biển bay lên không trung, sau đó từ không trung nện xuống, sóng lớn xuyên qua yêu quân, chia cắt đại quân thành hai.
"Long, long!"
Có yêu tu run rẩy chỉ vào sóng lớn, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Bên trong bọt nước tung tóe bay đầy trời, chúng yêu nhìn thấy một hình dáng đáng sợ, có lân phiến lóe sáng, có chân trước, có long thủ và cặp sừng uy vũ, rõ ràng là một con cự long.
Không phải ngụy long như giao long tộc, giống chân long trong truyền thuyết như đúc!
Sóng lớn chỉ là lưng của cự long, phần lớn thân thể ở trong nước, không biết dài bao nhiêu, vừa rồi bọn chúng đi qua cự long, cự long xuất thủy, lật tung đại quân!
"Grào!"
Cự long gầm thét một tiếng, mặt biển sau lưng đại quân bỗng nhiên vỡ ra, một cột nước vọt ra khỏi mặt nước, chính là đuôi rồng.
'Rầm ào ào!'
Nước biển bị cuốn lên không trung, hóa thành mưa to.
Đuôi rồng hất lên không trung, hung hăng đánh tới chúng yêu, mỗi tên yêu tu chỉ nhìn thấy được một bộ phận của đuôi rồng, dù là yêu tu có thân thể lớn nhất, cũng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Đại quân rối loạn, Hoàng vương quát lớn lần nữa.
"Kết trận!"
Nơi xa, Dân Trác cười lạnh, ông dùng thần thông ngưng tụ ra thủy long, đám yêu tu này bị thủy long phá vỡ đội hình trong nháy mắt, làm sao là đối thủ của nó.
Vừa động niệm, đôi mắt cự long lộ ra hung quang, nâng long trảo lên, chụp về phía bảo thuyền của Hoàng vương.
Trên bảo thuyền là cao thủ dẫn đầu các tộc, một khi Dân Trác đắc thủ, yêu quân sẽ như rắn mất đầu.
Một màn này, Tư Lục nhìn thấy rõ ràng.
Không thể ngồi yên nữa, Giao Long vương mang theo cao thủ yêu tộc tại Yêu Hải, nơi này có gần ba thành.
Đã bị đối phương tru diệt ba thành, kể cả cao thủ kim thiềm tộc, trong chư tộc, thiên phú cao nhất, cũng được Tần Tang coi trọng nhất, không thể nghi ngờ là kim thiền, phượng hoàng và giao long tộc.
Nếu chi yêu quân này cũng bị giết hết, yêu binh của Tần Tang không còn bao nhiêu.
Trong lúc cự long nổi lên mặt nước, xích vũ yêu điểu đã bay đến chiến trường.
Hư không hiện lên một điểm xích quang, hóa thành một con chim nhỏ, chim nhỏ nâng một cánh lên, cánh nhọn nhắm ngay mi tâm cự long, một chiếc lông vũ bắn ra như mũi tên.
'Vèo!'
Trên chiến trường hỗn loạn, hầu như không ai chú ý tới chiếc lông vũ này.
Nhưng Dân Trác lập tức phát hiện, ánh mắt ngưng lại, thầm nói rốt cuộc đã đến.
Cự long ngẩng đầu, nhìn lông vũ gần trong gang tấc, miệng rồng há lớn, phun ra một luồng long tức.
'Ầm!'
Lông vũ và long tức phát ra thanh thế kinh người, thủy và hỏa va chạm nhau, mỗi bên chiếm nửa bầu trời.
Cự long chấn động, bay ngược mấy ngàn trượng, thế công bị phá hư, chúng yêu may mắn thoát một kiếp.
"Kẻ nào!"
Dân Trác giả bộ như bất ngờ, bước ra một bước, hiện thân trên không trung, ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm xích vũ yêu điểu, trầm giọng chất vấn.
"Vì sao đạo hữu ngăn ta?"
Xích vũ yêu điểu nhìn tới, hai mắt tĩnh mịch, há mồm bình thản nói: "Đạo hữu lấy cảnh giới Không cảnh nhị trọng, đồ sát tiểu bối, không thấy mất mặt sao?"
Dân Trác hừ lạnh: "Bọn chúng là tử địch của tộc ta, lão phu giết hết, là việc thiên kinh địa nghĩa!"
"Ngươi có thể giết người, người cũng có thể giết ngươi."
Yêu điểu bình tĩnh nói: "Ngươi giết bọn chúng hay không, không liên quan gì tới ta, ta vô tình thấy việc này, bởi vì nhận ủy thác của người, mới hiện thân ngăn cản, các ngươi có ân oán gì, đợi người kia đuổi tới rồi nói."
Dân Trác cười lạnh, âm thầm thôi động bí thuật, liên lạc Tể Chân.
"Tể huynh, làm sao bây giờ?"
Tể Chân cách không truyền âm, nói: "Đó là bạn thú, kẻ này là Ti U tộc, chắc là bằng hữu của vị cao thủ kia, không ngờ bọn họ lại hiện thân nhanh như vậy, Dân huynh cứ theo ý đối phương, chờ vị cao thủ kia tới."
"Tể huynh vẫn không hiện thân sao? Vì sao không hợp lực cầm kẻ này xuống trước?" Dân Trác nghi ngờ hỏi.
"Ha ha, mỗi tộc nhân Ti U tộc, đều có bốn con bạn thú, giết con yêu điểu này không có ích gì, chúng ta cũng không biết đối phương ẩn thân ở đâu." Tể Chân giải thích: "Dân huynh an tâm, chờ người kia đến rồi tính sao."