Chương 3243: Pháp tướng hiển uy
Chương 3243: Pháp tướng hiển uy
Dịch: Thanh Kỳ
Tư Lục biết gì trả lời đó.
Sau một lát, Tần Tang bay lên không trung, hai người rời khỏi linh đảo.
Tới gần chiến trường, Tần Tang và Tư Lục tách ra.
Hắn tìm một chỗ ẩn thân, trên đỉnh đầu hiện lên thanh quang, pháp tướng thanh loan vỗ cánh bay lên, hoá thân thành tia chớp, phá không bay đi, lôi đình chấn động biển cả, không che giấu hành tung chút nào.
Rất nhanh, pháp tướng thanh loan bay tới chiến trường, Dân Trác cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, đang dùng tốc độ cực nhanh bay về phía này.
Dân Trác đột nhiên ngẩng đầu: "Đạo hữu nói là người này sao?"
"Là bần đạo!" Thanh âm cuồn cuộn như sấm.
Sau một khắc, một đạo thiểm điện xé rách thiên vũ, ánh mắt của Dân Trác bị lôi quang chói mắt lấp đầy, cảm thấy hai mắt nhói nhói, một cỗ khí thế vô cùng uy mãnh ập xuống.
Cỗ khí thế này quá kinh khủng, làm cho Dân Trác hãi hùng khiếp vía.
Sau khi đột phá Không Cảnh nhị trọng, ông chưa từng toàn lực đấu pháp với cao thủ cùng giai trận nào, nhưng có thể khẳng định, Không cảnh nhị trọng sơ kỳ bình thường, chỉ sợ cũng kém xa người này.
'Ầm!'
Lôi đình phảng phất xuyên thủng hư không, sắc mặt Dân Trác đại biến, cảm giác nguy hiểm đã gần trong gang tấc.
Ông không ngờ tới đối phương không nói một lời, trực tiếp động thủ, may mắn mình luôn đề phòng, phản ứng không chậm, lập tức kêu gọi cự long hộ thân.
Mây tòng long, phong tòng hổ.
Cự long cuốn nước biển lên, mưa to rơi xuống, bên trong màn mưa, cự long bay lên không trung, dụng vào thiểm điện.
'Răng rắc!'
'Ầm, ầm, ầm!'
Lôi quang sáng chói bộc phát, bên trong hư không, từng con điện xà bắn ra bốn phương tám hướng.
Trên không trung, thân thể cự long cứng ngắc, đầu rồng kiệt lực lao lên trên, muốn ngăn cản địch nhân.
Chính giữa hai cái sừng rồng, chẳng biết lúc nào thêm một cái vuốt chim to lớn, vuốt chim sắc bén vô cùng, một mực đâm vào thịt rồng, thiểm điện lưu động bên trên vuốt chim.
'Ầm!' Một tiếng.
Đầu rồng ứng thanh nổ tung, cự long vốn do nước biển tạo thành, đầu rồng biến trở lại thành nước, bên trong nước còn lấp lóe từng tia thiểm điện, thân rồng cũng lập tức chia năm xẻ bảy, mưa to lớn thêm, tựa như nước từ thiên hà trút xuống biển lớn.
Dân Trác kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược về sau, chật vật dị thường, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đây là thần thông ông lĩnh ngộ được sau khi đột phá, lại bị một trảo của đối phương vồ nát!
Giữa người tu hành cùng giai với nhau, đôi khi chênh lệch lớn đến khó mà tưởng tượng.
Trong mưa gió, chủ nhân của vuốt chim chậm rãi hiện thân, một con thanh loan thần tuấn ngạo nghễ nhìn xuống Dân Trác, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.
Nhưng Tần Tang lại âm thầm kinh ngạc, bởi vì phát hiện Dân Trác không phải hóa thân, mà lại bản tôn!
Dị nhân tộc tu luyện thần thông thiên phú truyền thừa từ tiên tổ, nhưng muốn phản chất quy chân, đạt tới Thánh cảnh, Tổ cảnh, không phải xong trong một lần, cần phải tu pháp để tăng thực lực lên.
Dị nhân tộc hoàn toàn khác nhân tộc, dù tu pháp có thành tựu, mục tiêu cuối cùng vẫn là lĩnh ngộ thần thông thiên phú, nuôi luyện nguyên thần, rèn luyện thân thể và thổ nạp linh lực, cũng chính là ba con dường linh, pháp, thể.
Theo những gì Tần Tang biết về Trường Hữu tộc, bọn họ thuộc về pháp tu, mà Chu Yếm tộc thì là thể tu
Nhưng bởi vì thực lực và thần thông của dị nhân tộc, cùng một nhịp thở với huyết mạch, một số dị nhân tộc là pháp tu, lại không thể một mình phân ra pháp thân nghênh địch, không thì sẽ làm cho thực lực giảm nhiều.
Đương nhiên, có một số bộ tộc mở ra lối riêng, như Tư Lục và bốn bạn thú, lợi ích còn lớn hơn pháp thân.
Tần Tang chưa thấy cao thủ Không cảnh nhị trọng của Trường Hữu tộc, không biết bọn họ có bị hạn chế này không.
Dân Trác đặt mình vào nguy hiểm, không hợp với lẽ thường.
Tần Tang nhạy cảm phát hiện dị dạng, nên để bản tôn trốn phía sau màn, để pháp tướng đến đây.
"Ngươi là ai!"
Dân Trác ổn định thân ảnh, cũng không bối rối, cao giọng chất vấn.
"Ngươi không nhận ra ta sao?"
Thanh loan mở miệng hỏi, thanh âm cũng như lôi đình, hai mắt hiện lên lôi quang lăng lệ, trên thân bộc phát ra thanh quang, hình thể cấp tốc thu nhỏ, sau cùng biến thành một người, chính là Tần Tang.
Nhìn thấy diện mạo của Tần Tang, Dân Trác hơi nghi hoặc, đối phương nói như thể mình biết đối phương.
Thế nhưng…
Dân Trác bỗng nhiên hơi động, nhớ tới mật báo lúc trước, mới cảm thấy Tần Tang hơn quen.
"Ngươi là..." Dân Trác nhớ ra rồi.
Thanh Dương quan cung phụng một bức tượng, tôn người được khắc tượng là thánh nhân, được tất cả các tộc tôn kính, hình như còn có quan hệ thân cận với tiên tử Lưu Ly, chính là người này sao?
"Xem ra đạo hữu đã nhớ! Chính là bần đạo!"
Tần Tang lạnh lùng nói: "Ngươi luôn mồm nói có huyết hải thâm cừu với bọn ta, cao thủ Trường Hữu tộc tử thương vô số, cao thủ bên ta bị các ngươi giết bao nhiêu? Bần đạo có thực lực giệt Trường Hữu tộc, nhưng không muốn để mâu thuẫn lớn thêm, từ đầu đến cuối không nhúng tay. Ngươi vừa đột phá Không Cảnh nhị trọng, đã là người cùng thế hệ với ta, lại không để ý đến thân phận, không tiếc ỷ lớn hiếp nhỏ, tàn sát vô số tiểu bối!"
Thanh âm của hắn cực kì tức giận: "Vừa rồi ngươi đã nói, chúng ta có huyết hải thâm cừu, giết người là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Đã như vậy, bần đạo giết ngươi cũng là thiên kinh địa nghĩa!"
"Đừng hồ ngôn loạn ngữ! Tần thánh nhân là nhân tộc, còn ngươi là yêu..."
Chẳng biết tại sao, dù biết rõ sau lưng có Tể Chân, Dân Trác vẫn cảm thấy hoảng hốt, gấp giọng tranh luận.
Nói đến đây, ông chợt cứng họng.
Người tên Tần thánh nhân kia, được Thanh Dương quan cung phụng, chính là nhân tộc sao?
Phải biết, Thanh Dương quan có rất nhiều cao thủ yêu tộc, Thanh Dương quan đã từng chiếm nửa giang sơn, về sau nghe nói bị vụ triều hốt gọn một mẻ, chỉ còn một con Ly yêu.
Dân Trác biết đối phương vì muốn danh chính ngôn thuận, mượn cớ thân phận, nhưng rất khó vạch trần.
Ông nhanh chóng suy nghĩ, há miệng muốn nói, trong lòng bỗng nhiên nổi lên báo động, chỉ thấy thanh quang che trời, hoành áp mà tới.
Thấy một lời không hợp đối phương liền xuất thủ, Dân Trác kinh hãi, trong tay áo bắn ra một đạo lưu quang màu ngà sữa, chính là một cái bát ngọc tinh xảo.
Đây là linh bảo mà vị kia cho ông, bên trong bát ngọc có sóng xanh dập dờn, một bát nước đầy.
Dân Trác tế bát ngọc lên, nghiêng bát đổ nước ra, đủ để lấp đầy vài cái hồ lớn, hóa thành dòng nước cuồn cuộn.
Đúng lúc này, Dân Trác thoáng nhìn qua xích hỏa ngút trời, chợt cảm thấy dòng nước có dấu hiệu ngưng trệ, vị cao thủ Ti U tộc kia vậy mà cũng xuất thủ.
Đối phương có ý giết mình.
Ông ứng phó chỉ một người thôi dã vô cùng mệt mỏi, bị hai người vây công, thua không thể nghi ngờ.
Thời khắc nguy cấp, Dân Trác nhớ tới ước định gì đó, lớn tiếng gọi: "Tể huynh cứu ta!"
"Ài!"
Trong hư không vang lên tiếng thở dài, bên cạnh Dân Trác hiện ra một bóng người.