Chương 3248: Kịp thời cứu viện
Chương 3248: Kịp thời cứu viện
Dịch: Độc Hành
Bắc Hải.
Trong rừng trên hoang đảo, một con tiểu hồ ly thò đầu ra nhìn, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Trên biển yên lặng tường hòa, gió biển ấm áp, nước biển vỗ nhè nhẹ vỗ vào bờ.
Sau một lát, tiểu hồ ly lùi về đảo, lanh lợi, linh hoạt xuyên thẳng qua trong rừng, cuối cùng đi đến trước một gốc cổ thụ che trời, đâm đầu vào.
Kỳ quái là, cổ thụ không nhúc nhích tí nào, thân ảnh tiểu hồ ly hư không tiêu thất.
Thì ra gốc cổ thụ có một hốc cây, bị cấm trận che lấp. Tiểu hồ ly xuất hiện trong động, trong động khô ráo nhẹ nhàng khoan khoái, đặt song song hai cái bồ đoàn, Tần Lịch đang nhắm mắt ngồi trên bồ đoàn.
Sắc mặt gã tái nhợt, bờ môi khô nứt, hiển nhiên có thương tích trong người, nhưng khí tức đã dần bình ổn.
Tần Lịch và tiểu hồ ly đã trốn ở chỗ này mấy ngày.
Đạo phòng tuyến thứ hai bị công phá, bọn hắn theo đại quân rút lui, về sau lại gặp mấy lần bị chặn đánh, bất quá cấp trên rất có chương pháp, mỗi lần ở thế cục chuyển biến xấu kịp thời rút lui, để những tiểu bối tu vi thấp bọn hắn đi trước, cao thủ lưu lại đoạn hậu, tránh né mũi nhọn, lui mà không loạn.
Dù làm như vậy sẽ đả kích sĩ khí, nhưng chưa từng xuất hiện thương vong lớn.
Bất quá, chuyện ngoài ý muốn luôn khó tránh khỏi, tiểu đội Tần Lịch trong một lần rút lui, bị một chi đại quân Trường Hữu Tộc để mắt tới, đại chiến một trận, hắn và tiểu hồ ly trong lần đại chiến kia thất lạc với những người khác, Tần Lịch bất hạnh thụ thương.
Chờ bọn hắn thoát khỏi đối thủ, đã triệt để mất đi tung tích những người khác, chỉ còn một người một hồ trôi nổi trên biển.
Bởi vì không rõ phe mình đánh lui địch nhân, hay là phe mình tan tác, đang bị địch nhân truy sát, bọn hắn không còn dám dựa theo lộ tuyến cũ đi tìm những người khác hội hợp
Mà theo Trường Hữu Tộc xâm lấn, toàn bộ hải vực đều bị giảo loạn, những cứ điểm trong trí nhớ bọn hắn, khả năng đã sớm bị địch nhân chiếm lĩnh, không có bất kỳ nơi nào tuyệt đối an toàn.
Không có nơi phát ra tin tức, bọn hắn lâm vào mê mang, chẳng biết nên đi nơi nào, thương thế Tần Lịch càng làm bọn hắn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, nhưng lại không dám dừng lại chữa thương.
Sau cùng, tiểu hồ ly quyết định không đi tìm đại quân, mà đi Bắc Thần cảnh. Một là nơi đó có tổ đình Thanh Dương Quan, hai là bọn hắn trước đó một mực rút lui về hướng Huyền Nguyệt cảnh, trên đường đi liên tiếp gặp truy kích và chặn đường, chứng tỏ mục tiêu địch nhân chủ công rất có thể là Huyền Nguyệt cảnh, dù sao nơi đó có thượng cổ na di trận trọng yếu nhất.
Tiểu hồ ly mang theo Tần Lịch đi hướng Đông Bắc, cẩn thận từng li từng tí chạy tới Bắc Thần cảnh, trên đường quả nhiên hữu kinh vô hiểm, chứng minh lựa chọn của bọn hắn đúng.
Vài ngày trước, thương thế Tần Lịch đột nhiên chuyển biến xấu, chỉ dựa vào đan dược đã áp chế không nổi, bọn hắn không thể không mạo hiểm dừng lại, để Tần Lịch chữa thương.
Cũng may sau khi điều tức, thương thế Tần Lịch dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Hắn từ từ mở mắt, liếm liếm bờ môi khô khốc, thấy tiểu hồ ly ngồi chồm hổm ở trước mặt nhìn mình chằm chằm.
"Cảm giác thế nào?" Tiểu hồ ly hỏi.
"Tốt hơn nhiều." Tần Lịch dừng một chút, mặt lộ vẻ áy náy: "Là ta liên lụy ngươi."
Tần Lịch biết nơi này cũng không an toàn, tiểu hồ ly bồi tiếp hắn bốc lên rất nhiều nguy hiểm.
Tiểu hồ ly xùy một tiếng, duỗi lưng một cái: "Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mau xuất phát, ta vừa mới ra ngoài xem, chung quanh đã an toàn."
"Được!"
Tần Lịch lấy ra một cái bình ngọc, đổ hết đan dược trong bình vào miệng, không kịp luyện hóa, thanh lý mất dấu vết của bọn hắn, sau đó cùng tiểu hồ ly rời hốc cây, tế lên một kiện pháp khí có năng lực ẩn núp, tiếp tục hướng về Bắc Thần cảnh.
Bọn hắn vô cùng cẩn thận, tiểu hồ ly băng tuyết thông minh, ở trong biển cũng có thể bén nhạy phát hiện một chút vết tích, từ đó phán đoán có nguy hiểm hay không, nhiều lần giúp bọn hắn tránh khỏi địch nhân.
Tần Lịch chuyên tâm ngự sử pháp khí, tiểu hồ ly phụ trách cảnh giới, lại bình yên vượt qua hai ngày.
Thấy Bắc Thần cảnh càng ngày càng gần, hết lần này tới lần khác ở thời điểm này, nguy cơ bất ngờ tới!
Đang vào chạng vạng tối, không có mưa to gió lớn, bầu trời lại bị tầng mây dày đặc che đậy, hào quang tà dương cũng chỉ có thể miễn cưỡng chui ra tầng mây, vân khí lưu động trên trời, biến ảo không ngừng.
Lúc này có một đoàn mây mù xuyên thẳng qua trong tầng mây, cũng không dễ thấy, ngay cả tiểu hồ ly cơ cảnh cũng không thấy.
Phía trên vân khí, hoặc ngồi hoặc đứng, chính là cao thủ Trường Hữu Tộc.
Thượng tướng quân Dân Sơn thừa hành ý chí tộc trưởng, cải biến mục tiêu từ Huyền Nguyệt cảnh thành Bắc Thần cảnh, cố tình bày nghi trận, mê hoặc ánh mắt người Phong Bạo Giới, chủ lực kì thực đã tới gần Bắc Thần cảnh.
Mưu kế đã thành, cao thủ Trường Hữu Tộc phụ trách dụ địch lập tức đến đây trợ chiến, dọc đường đến đây, phát hiện tiểu hồ ly và Tần Lịch.
Thấy là hai tiểu bối tu vi thấp, cao thủ trên vân khí thậm chí lười nhác nhìn bọn hắn, một người trong đó cầm chén ngọc khẽ nghiêng, tiện tay vẩy xuống mấy giọt nước rượu.
Nước rượu lập tức hóa thành mưa to gió lớn, Tần Lịch và tiểu hồ ly lúc này mới phát giác được nguy hiểm, thì đã trễ.
Xoạt!
Mưa to như trút nước, mùi rượu toả ra bốn phía.
Uy áp kinh khủng khiến tiểu hồ ly và Tần Lịch run lẩy bẩy, thậm chí đề không nổi một tia ý niệm phản kháng. Bọn hắn tràn đầy tuyệt vọng, trên đường đi cẩn thận chặt chẽ, cuối cùng không thể tránh thoát kiếp nạn này.
Bọn hắn sắp bị mưa to nuốt hết, ngay lúc nguy cấp chợt có một đạo hào quang sáng tỏ xuyên thấu tầng mây, từ trên trời hạ xuống.
Các cao thủ Trường Hữu Tộc phía trên vân khí cùng biến sắc, người cầm chén ngọc bỗng đứng dậy, trở tay móc ngược chén ngọc, ném xuống dưới.
Miệng chén ngọc nghiêng qua phi tốc mở rộng, bộc phát ra hấp lực cường đại, ý đồ hút tiểu hồ ly và Tần Lịch vào. Không ngờ tốc độ hào quang càng nhanh hơn, trong nháy mắt hiện ra trên đỉnh đầu bọn hắn, hiện ra một đạo kiếm ảnh như thật như ảo.
Những nơi kiếm ảnh đi qua, giọt mưa tan rã, mưa to đột nhiên ngừng, chợt mũi kiếm hơi lệch, một đạo kiếm khí bỗng nhiên chém về phía chén ngọc
'Coong!"
Trong âm thanh giòn vang, chén ngọc thình lình xuất hiện một vết nứt. Một hồi rung động đinh đương, chén ngọc vỡ vụn mấy khối, ngã rớt vào trong biển.
Tiểu hồ ly và Tần Lịch ôm nhau, cho là bọn hắn phải chết, không ngờ phong hồi lộ chuyển.
Bọn hắn ngơ ngác nhìn linh kiếm trước mặt, cảm thấy có mấy phần quen thuộc, nhưng uy lực chuôi linh kiếm này, không tương xứng với ký ức bọn hắn.
Vèo!
Một kiếm trảm phá chén ngọc, linh kiếm ngay sau đó trảm lên vân khí trên trời.
Tầng mây chập chùng, bỗng nhiên bộc phát ra mấy đạo khí tức mạnh mẽ, trong mắt tiểu hồ ly vừa dấy lên hi vọng lại dập tắt.
Mấy đạo khí tức kinh khủng kia còn cao hơn Kim Đan kỳ, vậy mà đều là cao thủ Nguyên Cảnh tứ trọng Trường Hữu Tộc, thực lực có thể so với lão tổ Nguyên anh.
Tùy tiện một vị rút ra một cọng tóc gáy, cũng có thể đập chết bọn hắn!
Không ngờ, linh kiếm hướng về vô địch, như trường hồng quán nhật, chém trúng vân khí, người ở phía trên vân ảnh ầm vang tản ra, lại không có ai xuất thủ ngăn trở một kiếm này, mà muốn tránh né mũi nhọn.
Thấy tình cảnh này, tiểu hồ ly không khỏi khẽ giật mình, chợt thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, chính là Kiếm Nhất thất lạc đã lâu.
Kiếm Nhất có thể một kiếm bức lui mấy vị cao thủ Nguyên anh, đây vẫn là người bọn hắn quen sao?
Vui mừng vì cố nhân trùng phùng, mới vừa rồi một kiếm kia, mang đến cho tâm thần tiểu hồ ly và Tần Lịch trùng kích to lớn.
Tần Lịch còn đang sững sờ, tiểu hồ ly cơ linh đã kịp phản ứng, phủ phục hô to: "Kiếm tiền bối cứu ta!"
Kiếm Nhất gật gật đầu với bọn hắn, ngữ khí hoàn toàn như trước đây: "Các ngươi đi trước đi."
Tiểu hồ ly kéo góc áo Tần Lịch, im lặng rút đi, lại thấy Kiếm Nhất nhân kiếm hợp nhất, phóng lên tận trời, lấy một địch nhiều cũng không sợ hãi chút nào.
Bay ra thật xa, bọn hắn vẫn có thể cảm nhận được ba động kinh người phía sau, cùng với tiếng kêu kinh sợ của cao thủ Trường Hữu Tộc.