Chương 3251: Tế tổ
Chương 3251: Tế tổ
Dịch: Thanh Kỳ
Lý Ngọc Phủ đi trước dẫn đường, chúng tăng đi bộ trong mây, kinh ngạc phát hiện, mỗi khi đi một bước, dưới chân sẽ có một đóa hoa sen nở rộ ra, kiều diễm ướt át.
Hoa sen là thật, nhìn kỹ liền biết, trong vân khí còn có tơ mỏng màu trắng lượn lờ, là loại linh thực vụn vặt nào đó.
Hoa sen này lên là Nhất Tức liên, là một loại linh thực hiếm thấy, Kỷ Hoằng đưa cho Thanh Dương quan. Tên như ý nghĩa, hoa sen chỉ nở rộ trong một hơi, rồi khô héo, nhưng lại là cảnh sắc xinh đẹp nhất thế gian.
Năm rộng tháng dài, còn có hiệu quả cải thiện linh mạch.
Chúng tăng đi tới, dưới chân sinh liên, những người khác sớm đã chiêm ngưỡng diệu cảnh này, vẫn không khỏi tán thưởng, nhao nhao chào chúng tăng.
Kỷ Hoằng không chỉ lấy ra Nhất Tức liên, trong buổi lễ long trọng này, không có đạo đồng, thị nữ, trên chư phong có nhiều loại hoa tươi, chỉ cần chiếc chén nhỏ trên bàn ngọc trống rỗng, sẽ lập tức có hoa nở rộ, chảy ra quỳnh tương ngọc dịch, rót đầy chén nhỏ.
Loại hoa này tên là Phần Tửu hoa, chỉ có một tác dụng cải thiện rượu, bộ rễ của bọn chúng ngâm trong rượu, cho dù hấp thu loại rượu bình thường, cũng sẽ biến thành rượu ngon thượng thừa.
Kỷ Hoằng lấy ra không ít loại linh thực tương tự, làm hạ lễ, giúp Thanh Dương quan phô trương không nhỏ.
"Mời thánh tăng ngồi."
Lý Ngọc Phủ thu xếp chỗ cho chúng tăng tây thổ xong, ánh mắt đảo qua một vòng, thấy cơ bản đều đến đông đủ, dưới chân sinh mây, bay về phía chủ phong.
Đám người lưu ý đến cử động của Lý Ngọc Phủ, tiếng nghị luận nhỏ dần.
Không lâu lắm, một tiếng chuông vang lên, thanh âm nghị luận hoàn toàn biến mất, toàn bộ Thanh Dương quan lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng chuông lượn lờ.
Bảo chuông vang lên chín lần, cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Lý Ngọc Phủ cầm phất trần trong tay, mặc đạo bào đi ra đại điện, đứng trước điện, cao giọng tuyên lễ. Sau này nơi đây sẽ trở thành chính điện của Thanh Dương quan, chỗ để khai đàn tế tự, kính báo tổ sư.
Sau cùng, Lý Ngọc Phủ hất phất trần lên, chủ phong khẽ chấn động, tỏa sáng kim quang vạn trượng, trên đỉnh núi có một tòa pháp đàn đang bay lên.
Gã không đích thân tiến lên tế tự, mà là ngẩng đầu nhìn lên không trung, mặt mũi tràn đầy cung kính. Nhìn thấy cử động của gã, đám người cũng ý thức được cái gì, không khỏi ngừng thở.
Sau một lát, chợt nghe một tiếng huýt dài, hỏa diểm rơi xuống!
Thanh âm trong vắt, một cỗ khí tức bàng bạc ập xuống, tâm thần mọi người rung mạnh, ngưng mắt nhìn không trung, chỉ thấy hỏa diễm là một con hỏa điểu vô cùng thần tuấn.
Như mà so sánh với phượng hoàng, con hỏa điều này uy vũ hơn rất nhiều, phảng phất như là chúa tể của lửa.
Thần điểu như thế, lại chỉ là một tọa kỵ, trên lưng của nó có một đạo nhân, phong thái xuất trần.
Lý Ngọc Phủ quỳ xuống, hô to: "Bái kiến sư bá!"
"Bái kiến tổ sư!"
Chúng đệ tử Thanh Dương quan hành lễ, trên mặt lộ vẻ cuồng nhiệt và sùng bái.
Tần Tang ngồi thần điểu mà đến, bên tai lại vang lên tiếng kêu không hài hòa: "Bản chu tước là thần thú, trời sinh tôn quý, không phải tọa kỵ!"
Tần Tang cười nói: "Cho ngươi cơ hội thể hiện thanh thế, những linh thú khác kém xa chu tước, hiệu quả sẽ không tốt đến như vậy."
Chu tước vui vẻ hưởng thụ câu nói này, lầm bầm: "Ngươi không mau ấp con kỳ lân kia ra! Đừng quên chuyện ngươi đã hứa, nghĩ biện pháp giúp ta độ kiếp!"
Tần Tang gật đầu, Chu tước bế quan luyện hóa tinh khí của kỳ lân, có hiệu quả rõ ràng, chắc hẳn không lâu nữa, bên cạnh hắn sẽ nhiều thêm một cường viện.
'Ầm!'
Chu tước từ trên trời giáng xuống, tạo thanh thế cho Tần Tang, rơi xuống trước pháp đàn, nằm phủ phục xuống đất, để Tần Tang đi xuống.
Tần Tang đứng trên pháp đàn, nhìn các bài vị, cảm xúc ngổn ngang.
Đây là bài vị của các tổ sư Thanh Dương quan, không phải dùng để cung phụng người chết, hắn cũng có bài vị.
Vị trí cao nhất là bài vị của Vân Du Tử, tiếp đó là Tịch Tâm đạo nhân và tiền bối Thanh Trúc, Tần Tang chỉ cần tế bái ba vị tiền bối này.
Tần Tang cầm linh hương, thần sắc trang trọng, cẩn thận làm lễ, tế tự thiên địa trước, sau đó tế bái từng cái bài vị.
Xong lễ, Tần Tang chậm rãi quay người, ánh mắt đảo qua Lý Ngọc Phủ và chúng đệ tử.
Bất tri bất giác, Thanh Dương quan từ một cái đạo quán rách nát ở trên núi, biến thành tông môn thế này, có một chỗ cắm dùi tại Đại Thiên.
Đám người Lý Ngọc Phủ, Thân Thần đều là hạt giống mà hắn vun trồng, nhưng không có tỉ mỉ bồi dưỡng.
Tần Tang là một tổ sư không có trách nhiệm nhất, đi lên con đường Đại Thừa, là do công pháp bức bách, bây giờ bên cạnh có nhiều người như vậy, bọn họ coi hắn là tổ sư, cung kính, sùng bái và tin tưởng hắn.
Xem hắn như tấm gương, xem hắn như chỗ dựa, trở thành người kiên định ủng hộ hắn.
Bất luận kẻ nào thấy cảnh này, trong lòng cũng sẽ không xúc động nửa điểm, huống chi những vị đi đến Đại Thừa chân chính kia.
Nhiều ràng buộc như vậy, bọn họ chặt đứt được sao? Nếu không chặt đứt, truy tìm tiên đạo thế nào, tìm kiếm con đường siêu thoát ra sao?
Đó là sự nghi ngờ lớn nhất của Tần Tang đối với Đại Thừa.
Hắn dời mắt nhìn sang các vị tân khách, đám khách nhân sớm đã đứng lên.
Chẳng biết ai dẫn đầu hô to: "Bái kiến Tần chân quân!"
Sau một khắc, tiếng hô như núi kêu biển gầm, tất cả mọi người, vô luận là tâm tư gì, đều nhao nhao khom người.
"Bái kiến Tần chân quân!"
Nhân, yêu, vu, đạo, phật, ma, tất cả tông phái, thế gia hào cường, đều cúi đầu trước Tần Tang!
"Các vị hữu lễ."
Tần Tang hơi chắp tay, cười nói: "Tại Đại Thiên, chân quân là tôn xưng của cường giả Hợp Thể kỳ, những người còn lại đều xưng chân nhân. Giống như bần đạo, nhiều nhất thêm một chữ đại mà thôi, chư vị gọi như thế, bần đạo không dám nhận."
Lời vừa nói ra, mọi người yên lặng.
Hạc Cao chân quân và mấy vị cao nhân khác đều xấu hổ, Tần Tang không dám xưng chân quân, bọn họ là cái gì?
Những người khác cũng ngượng ngùng, thánh giả của phật môn, thánh vương của yêu tộc, đều ngang hàng với chân quân, nếu gọi chân quân đã là đi quá giới hạn, sau này bọn họ cũng không dám tự xưng như thế.
Đồng thời có người cơ mẫn nghe ra tin tức mấu chốt, vị Tần chân quân này quả nhiên từ bên ngoài trở về, từng du lịch qua Đại Thiên, đồng thời tiếp xúc qua nhân tộc.
Tần Tang không để ý tới bọn họ nghĩ cái gì, nói tiếp: "Năm đó bần đạo bị truy sát, may mắn sống sót, phi thăng Đại Thiên, vốn cho rằng đời này sẽ không thể về đây nữa, không ngờ thế sự vô thường, gặp được Cổ Nhã, mới biết Phong Bạo giới đã phi thăng''
Hắn không cần giải thích cái gì, chỉ nói đơn giản nguyên nhân vì sao mình trở về mà thôi.
Đám người nghe vậy, nhao nhao nhìn sang ngọn núi ở phía bắc, có người nhận ra Cổ Nhã, biết rõ Cổ Nhã bị vụ bộc cuốn đi, không ngờ nàng sống sót, gặp phải Tần chân quân.
Biết được việc này, một số người có thân nhân bị vụ bộc cuốn đi, thần sắc trở nên kích động, thân nhân của bọ họ có khả năng chưa chết, quả thật vạn hạnh trong bất hạnh.
"Biết được Phong Bạo giới gặp nạn, các vị đạo hữu vứt bỏ hiềm khích lúc trước, đồng tâm hiệp lực phụ trợ tiên tử Lưu Ly, đối kháng ngoại địch, bỏ bao công sức, trải qua muôn vàn khó khăn, dùng máu của mình để mở đường cho các tiểu bối, lòng ta rất an ủi! Năm đó, vì tìm cách đối phó thiên đạo ma âm, bần đạo từng tập kết lực lượng của mọi người, bây giờ xem ra, đó là lựa chọn đúng.''
Tần Tang tán thưởng từ đáy lòng, đám người nghe vậy, bầu không khí lập tức buông lỏng, bọn họ đều mỉm cười nhẹ nhõm.
"Thế nhưng..."
Bỗng nhiên, thần sắc Tần Tang thay đổi, thanh âm lạnh xuống: "Khi bần đạo trở về, nhìn thấy nhiều chuyện làm cho người ta thương tiếc! Bắc Hải nguy nan, tiên tử Lưu Ly trọng thương chưa lành, có người lại cấu kết ngoại địch, có người gắp lửa bỏ tay người, có người tâm hoài quỷ thai, có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Mỗi một câu đều như cơn gió lạnh, thổi qua chư phong, làm cho đám người lạnh run.