Chương 3261: Mắt thấy mới là thật
Chương 3261: Mắt thấy mới là thật
Dịch: Thanh Kỳ
Tần Tang hỏi: "Vụ triều đang suy yếu sao?"
"Có lẽ vậy." Kỷ Hoằng nhún vai, nói: "Ai mà biết, triều tịch có biến hóa như chỗ ô trọc hay không, bây giờ là lúc thuỷ triều xuống, xem như tuổi thọ của cường giả Thánh cảnh, đối với thiên địa mà nói, cũng quá ngắn ngủi."
Tần Tang gật đồng ý lời Kỷ Hoằng nói, hỏi: "Làm sao mới có được số linh chủng này?"
"Chỉ cần ngươi có tiền, chỗ nào mua cũng được, nhưng không phải chỉ mua một loại linh thụ thì được, cần mua mấy chục loại, hoặc mấy trăm loại khác nhau để phối hợp, cực kì phức tạp, trên người ta không có."
Kỷ Hoằng giang tay ra, nói: "Ta cần thỉnh giáo trưởng bối trong tộc mới được, nhưng coi như ta tìm được bọn họ, cũng chưa chắc bọn họ sẽ nguyện ý gặp ta."
Tư Lục chen lời: "Tiền bối Tiêu Nghiêu tộc, hành tung bất thường, đạo khó mà tìm trường của bọn họ."
Kỷ Hoằng tức giận, nói: "Bọn họ sợ bị người khác ăn cắp thành quả. Hừ, bụng dạ hẹp hòi! Ta còn sợ bọn họ, già mà không nói lý, cướp linh chủng của ta đâu!"
Ngọc Nô nhịn không được hỏi: "Tại sao phải đi tìm? Tiêu Nghiêu tộc không có lãnh địa sao?"
Lần này nó lưu lại ốc đảo, chiếu khán nơi đây, Lý Ngọc Phủ và Thân Thần còn việc khác, Huyễn Ngân thì muốn lịch luyện trên chiến trường, chỉ có thể để Ngọc Nô tới.
"Có, nhưng không như các ngươi tưởng tượng, người bình thường tìm không thấy. Mà lại..."
Kỷ Hoằng tựa hồ nhớ ra chuyện không vui gì đó: "Tộc nhân Tiêu Nghiêu thưa thớt, ta thật vất vả mới chạy ra ngoài, trở về chắc chắn sẽ bị bắt đi lai giống, ta sẽ không quay về đâu!"
Mấy người Tần Tang nhịn không được bật cười.
Trong lúc nói chuyện, pháp chu bay vào trong ốc đảo, để cho đám đệ tử đi xuống, Ngọc Nô thi lễ, sau đó cũng xuống thuyền, tập hợp mọi người lại một chỗ, răn dạy một phen, an bài đủ loại sự vụ.
Tần Tang nhìn chốc lát, nói vói Tư Lục: "Chúng ta đi thôi."
Trên đường về, không còn nhiều vướng víu, không cần dùng pháp chu, hai người thi triển độn thuật phi hành.
Không lâu sau, bọn hắn đi tới gần lãnh địa Chu Yếm tộc, dừng lại trên một đỉnh núi.
Kỷ Hoằng nhảy khỏi đầu vai Tư Lục, lo lắng nói: "Nhớ cẩn thận."
Tư Lục gật đầu: "Hai vị ở đây, để ta đi!"
Dứt lời, Tư Lục hóa thành độn quang bay đi, trên đường đi, lấy ra lệnh bài của Nguyên Mâu, thôi động cấm chế.
Không lâu lắm, lệnh bài truyền ra ba động rất nhỏ, chỉ rõ phương hướng, Tư Lục đi theo chỉ dẫn, chốc lát sau, đi tới một ngọn núi.
Ngọn núi xanh um tươi mát, vắng lặng thanh nhàn.
Thân ảnh Tư Lục lóe lên, xuất hiện trên một tảng đá, chỉ thấy dây leo như mãng xà, bám trên vách núi, rủ xuống.
Chợt thấy một hang đá, cửa đá mở rộng, vách đá hai bên mọc đầy rêu xanh, trước cửa có một con suối uốn lượn chảy qua, nước suối róc rách.
Tư Lục khen: "Một cái động phủ tốt!"
Bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng, Nguyên Mâu đi ra ngoài, thấy chỉ có một mình Tư Lục, thất vọng nói: "Tần đạo hữu không tới sao?"
Tư Lục biết tính tình của đối phương, cười nói: "Hôm nay đến đây, có chuyện muốn nhờ."
Cũng may Chu Yếm tộc cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế, Nguyên Mâu nghiêng người, đưa tay ra mời: "Mời Khuất đạo hữu vào trong nói chuyện."
Vào trong động phủ, chủ khách ngồi xuống.
Tư Lục nói thẳng vào vấn đề: "Tại hạ muốn mưu một chỗ náu thân, chọn được một mảnh đại lục bên cạnh Trường Hữu tộc, bọn họ cũng nguyện ý phụ thuộc tại hạ, không biết quý tộc chấp nhận không? Tại hạ sẽ lập thệ, không vi phạm minh ước thượng cổ, nếu có chuyện gì, cũng không liên luỵ đến Chu Yếm tộc và các ngự tộc khác."
Nguyên Mâu nghe vậy, sửng sốt hỏi: "Khuất đạo hữu có ý là, bênh cạnh lãnh địa của Trường Hữu tộc, có một mảnh đại lục, nới đó có chủ, còn là ngoại tộc, mà lại đã thuần phục đạo hữu?"
Nhìn thấy thần sắc của Nguyên Mâu, Tư Lục thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu Yếm tộc không biết về Phong Bạo giới?
Gã và Tần Tang phân tích qua, theo bình thường, trong lãnh địa đột nhiên có nhiều dị tộc như thế, rất khó giấu diếm tai mắt của Chu Yếm tộc.
Nếu như bọn họ không biết, chỉ có thể nói Trường Hữu tộc giữ bí mật quá tốt, Chu Yếm tộc lại nghiêm chỉnh tuân thủ minh ước thượng cổ, không can thiệp vào chuyện nội bộ của ngự tộc.
Minh ước thượng cổ là chết, có rất nhiều chỗ trống để lách qua.
Có thượng tộc muốn tuyệt đối khống chết ngự tộc.
Cũng có thượng tộc như Tiêu Nghiêu tộc, không hỏi thế sự.
Đối với ngự tộc mà nói, hai tình huống này có lợi có hại.
Với tính tình của Chu Yếm tộc, thật có khả năng không biết.
Đối với bọn hắn mà nói, đây là một tin tức tốt, ngay cả ngự tộc của mình, Chu Yếm tộc cũng chẳng muốn khống chế, bọn họ đại khái sẽ không bài xích Phong Bạo giới.
Tư Lục bình tĩnh trả lời: "Không sai! Thật ra, Tần huynh xuất thân từ mảnh đại lục đó, là thủ lĩnh của bọn họ."
Nguyên Mâu nghi ngờ hỏi: "Tần đạo hữu? Hắn không phải hộ vệ của Khuất đạo hữu sao, ta nhớ là hai người từ bên ngoài tới đây mà?"
Tư Lục và Tần Tang sớm đã nghĩ ra lý do: "Nơi đó vốn là cố hương của Tần huynh, bởi vì một lần ngoài ý muốn, hắn bị vụ triều cuốn đi, tu vi có thành tựu, mới tìm đường trở về cố hương. Hắn nguyện ý trở thành hộ vệ của tại hạ, cũng là vì dễ đi lại tại Vụ Hải. Nguyên đạo hữu cũng biết, Vụ Hải là thiên hạ của chúng ta, Tần huynh quyết định phụ thuộc vào tại hạ, cam nguyện trở thành ngự tộc."
Nguyên Mâu hỏi: "Bọn hắn và Trường Hữu tộc đánh nhau chưa?"
Tư Lục gật đầu, nói: "Sớm đã chinh chiến nhiều năm, kết xuống huyết cừu!"
"Hai bên vốn không có cường giả Không cảnh nhị trọng, khi Tần huynh trở về, cũng không ra tay với Trường Hữu tộc, hắn định hóa giải thù hận giữa hai bên. Không ngờ tộc trưởng Trường Hữu tộc đột phá, còn biết thân phận của Tần huynh, nên mời thêm mấy trợ thủ đánh tới cửa. May mà Tần huynh mạnh mẽ, hai bên kiêng kị lẫn nhau, mới chưa khai chiến. Nhưng tình hình đã mất khống chết, một mình Tần huynh chẳng chống vững nhà, lo lắng các vị sẽ nghiên về phía Trường Hữu tộc, cho nên bắt đắc dĩ phụ thuộc vào tại hạ, tìm cơ hội bảo vệ tộc nhân của mình."
Dừng một chút, Tư Lục lại nói: "Nếu đạo hữu có thể khuyên Trường Hữu tộc thu tay lại, tán thành phong bạo đại lục là tổ địa của ngoại tộc, Tần huynh cũng nguyện ý hóa giải ân oán giữa hai tộc."
Gã cũng không muốn nhìn thấy Phong Bạo giới và Trường Hữu tộc bắt tay giảng hòa, như thế gã sẽ không còn giá trị, nhưng gã biết, hai bên không dễ tin tưởng lẫn nhau, tốt nhất đừng giấu diếm Tần Tang cái gì.
Mà lại, huyết cừu ngàn năm, không dễ hóa giải như vậy.
"Chuyện này…"
Nguyên Mâu đứng lên, thong thả tới lui mấy bước: "Nguyên mỗ rất ít hỏi đến chuyện của ngự tộc, không cách nào làm chủ, cần xin chỉ thị bên trên, Khuất đạo hữu đợi chút."
Tư Lục không gì không thể, đứng dậy đưa tiễn.
Nguyên Mâu đi ra động phủ, dưới chân sinh mây, một lát sau liền biến mất nơi chân trời.
Tư Lục đứng bên bờ thanh khê, chỉ chờ một nén nhang, Nguyên Mâu đã trở về, nhanh hơn gã dự đoán.
Nguyên Mâu bay xuống, trầm giọng nói: "Ta muốn đi Phong Bạo đại lục một chuyến, mắt thấy mới là thật."