Chương 3279: Khắc phù
Chương 3279: Khắc phù
Dịch: Thanh Kỳ
Phong Bạo giới.
Thời khắc này, vô số pháp đàn đã được dựng lên khắp Phong Bạo giới theo đúng như Tần Tang phân phó.
Từ bốn cảnh Bắc Hải, đại lục Trung Châu, Đông Hải, Thương Lãng hải, Yêu Hải...
Đến các Nhân tộc, Vu tộc, Yêu tộc...
Rồi Thiếu Hoa sơn, Huyền Thiên cung, Đại Bi Thiền tự, Bắc Hải Ma tộc, Bát Cảnh quan...
Bất luận chủng tộc, bất luận chính tà, bất kỳ tu sĩ hay thế lực nào sở hữu pháp đàn đều nhận được cùng một mệnh lệnh, dẫn dắt môn đồ, trấn thủ trước pháp đàn, sẵn sàng nghênh địch.
Chu Tước, Tư Lục và Tố Nữ, chia nhau trấn giữ ba tòa phân đàn trọng yếu nhất.
Sau khi đốc thúc việc dựng đàn tại Thương Lãng hải hoàn tất, Tư Lục đổi vị trí với Chu Tước, đến trấn giữ phân đàn tại tây thổ, kẻ địch rất có thể sẽ chọn tây thổ làm nơi tấn công đầu tiên, khi đó e rằng sẽ cần đến Tư Lục lộ diện.
Thánh sơn của Vu tộc.
Một trong số những pháp đàn được dựng trên đỉnh núi.
Trước pháp đàn là một chiếc linh thuyền, đang lơ lửng trên không, phía sau linh thuyền là một thanh niên Vu tộc, chính là nghĩa tử của Phương lão ma.
Tương tự như vậy, những phân đàn khác đều có người trấn giữ, tu vi của người trấn giữ tùy vào địa vị của từng đàn mà khác nhau, tòa pháp đàn này cần Phương lão ma và nghĩa tử của lão cùng nhau trấn giữ.
Phía sau bọn họ là một nhóm tu sĩ Vu tộc, tu vi đều tại Nguyên Anh kỳ, ai nấy đều thần sắc khẩn trương.
Khí tức trên người bọn họ có sự khác biệt rất lớn so với những người Vu tộc khác, bởi vì thời gian quan bọn họ đang tu luyện một môn Lôi pháp của Đạo môn, chuẩn bị cho việc khai đàn tiếp theo.
Phương lão ma huyền lặng bất động.
Trên pháp đàn, trong vòng vạn dặm không mây, yên tĩnh đến lạ thường.
Vị thanh niên Vu tộc chờ đợi đã lâu, nhưng pháp đàn vẫn không có động tĩnh gì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thời khắc này, hẳn là có không ít tu sĩ Phong Bạo giới giống như gã, đang nóng lòng chờ đợi.
Đáng tiếc, pháp đàn vẫn im lìm cho đến khi hoàng hôn buông xuống, bóng đêm dần bao phủ, cuối cùng nó cũng rung lên một cái, đại phóng hào quang, ánh sáng xanh rực rỡ tỏa ra khắp nơi, kèm theo những biến động kì lạ.
"Khai đàn!" Phương lão ma bỗng nhiên bay lên, đáp xuống pháp đàn.
Vị thanh niên Vu tộc lập tức phi thân đến trước pháp đàn, những tu sĩ Vu tộc còn lại cũng tản ra, xếp thành trận hình, vây quanh pháp đàn, tay bắt ấn quyết, sẵn sàng thi triển thuật pháp.
Chờ thêm một lát, pháp đàn bỗng nhiên như nuốt chửng linh quang, bao phủ thân ảnh Phương lão ma, tiếp đó bên tai mọi người vang lên tiếng ve kêu.
Ánh mắt tên thanh niên Vu tộc ngưng tụ, ấn quyết trong tay liên tục biến hóa, tiếng sấm sét ầm ầm vang lên, xung quanh pháp đàn lôi minh từng cơn, tia chớp bắn tung tóe.
Ẩn hiện trong lôi quang là hình ảnh của một tòa pháp đàn khổng lồ hư ảo, nó đứng sừng sững trên không trung, tựa như thiên thành, tụ tập thiên uy, hô ứng với một thực thể thần bí nào đó từ nơi xa.
Cảnh tượng tương tự cũng xuất hiện ở khắp nơi trong Phong Bạo giới.
Thanh niên Vu tộc không phải đàn chủ, lúc này vẫn có thể phân tâm, vẻ kinh ngạc trong mắt càng lúc càng nồng đậm. Trước đây khi xây dựng đàn không cảm nhận được gì, nhưng lúc này khai đàn, lại cảm thấy bản thân như tiếp xúc với một luồng sức mạnh hùng vĩ thông qua pháp đàn.
Thanh niên mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của luồng sức mạnh này, chứ không thể nào biết được nó mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng biết rằng tòa pháp đàn dưới chân mình, chỉ là một phần nhỏ bé, chưa đủ một phần mười của luồng sức mạnh này!
Từ sau lần đại điển tại Thanh Dương quan, trong lòng thanh niên lại dâng lên một sự kính sợ sâu sắc.
Lúc này, Tố Nữ, Chu Tước và Tư Lục, những người đang trấn giữ ba tòa phân đàn trọng yếu nhất, cũng cảm nhận được uy lực của đàn trận, thần sắc ai nấy đều khác nhau.
Vô số pháp đàn đang không ngừng truyền sức mạnh về phía bọn họ, mỗi một đàn chủ, trong mắt những kẻ Luyện Hư kỳ có lẽ chẳng đáng nhắc tới, nhưng khi sức mạnh của nhiều pháp đàn hợp lại, hình thành một nguồn lực lượng khổng lồ, thì không ai dám xem thường.
Loại lực lượng này tuy mạnh, nhưng có lẽ vẫn chưa thể ngăn cản được đại quân Ti U tộc.
Tư Lục nhắm mắt, mi giật giật, thầm tự nhủ phải bình tĩnh, bản thân mình chỉ đang chưởng khống một phần của đàn trận, chủ đàn ở Thanh Dương quan.
Tần Tang đã tự tin như vậy, đàn trận đại thành, chắc sẽ có uy lực kinh thiên động địa.
Đúng lúc này, bọn họ đều cảm nhận được ý niệm của Tần Tang truyền đến, đồng loạt tuân theo mệnh lệnh, thôi động pháp đàn.
Thời khắc này, đàn trận chính thức khởi động, nhưng uy lực của nó vẫn còn ẩn giấu, bên ngoài pháp đàn, cũng không xuất hiện dị tượng gì đáng ngạc nhiên.
Thanh Dương quan.
Tần Tang bản tôn đã trở về, pháp thân nhập thể.
Chủ đàn dưới người hắn đã hoàn thành, dưới đàn hình vuông, bên trong đàn hình bát giác, trên đàn hình tròn, phủ đầy những phù văn huyền ảo đến cực điểm, nhìn vào khiến người ta hoa cả mắt.
Nhưng lúc này lôi dàn vẫn còn thiếu một vật, cũng là vật quan trọng nhất - Tế Lôi Thệ Chương!
Sau khi trao đổi với tộc trưởng Nguyên Tượng, Tần Tang nắm chắc trong lòng, nhanh chóng trở về Thanh Dương quan, khắc họa linh phù.
Linh phù chính là hạch tâm của pháp đàn, để khắc họa được linh phù tứ giai, với thực lực hiện tại thì Tần Tang vẫn chưa làm được, hắn định mượn sức của chân lôi thanh loan.
Từ lúc còn ở Vịnh Nguyệt độc, hắn đã bắt đầu chuẩn bị cho việc này, làm rất nhiều chuẩn bị.
Sau đó, hắn liên tục dùng Phượng dực dẫn động một tia chân lôi thanh loan, không phụ sự kỳ vọng của hắn, chân lôi quả nhiên có đẳng cấp cực cao, dùng để khắc họa phù văn Tế Lôi Thệ Chương không có gì là gượng ép.
Từng nét phù văn lần lượt được khắc họa lên pháp đàn, mọi việc diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi, cho đến hôm nay, đã đến bước quan trọng nhất.
Linh phù hợp hình.
Bước này, nhất định phải mượn sức mạnh của đàn trận, tụ hợp lực lượng của tất cả đàn chủ, giúp hắn hoàn thành.
Theo Tố Nữ, Chu Tước và Tư Lục thôi động phân đàn, chủ đàn đại phóng thần uy, bầu trời trên Thanh Dương quan biến thành biển lôi điện.
Lúc này linh phù vẫn chưa hợp hình, nhưng lôi đàn đã hiện ra lôi uy, không hề kém cạnh so với năm xưa.
Thần sắc Tần Tang bình tĩnh, cơ thể bao phủ trong hình bóng hư ảo của lôi đàn, hai cánh xòe ra, từng đợt lôi ti màu xanh biếc tràn ngập, cuối cùng toàn bộ hóa thành một quả cầu lôi quang, hoàn toàn dung nhập vào lôi đàn.
Trong ánh sáng chói lòa của lôi điện, vô số phù văn thoáng hiện, nhưng lại không hề có cảm giác rối loạn, chúng ghép lại thành hình dạng của phù lục, lúc ẩn lúc hiện.
Mỗi một nét phù văn đều phức tạp hơn so với linh phù tam giai.
Tần Tang rong chơi trong những nét phù văn ấy, cứ như lạc vào đại dương linh phù, lần này nếu hợp thành Tế Lôi Thệ Chương, sự hiểu biết của hắn về phù đạo nhất định sẽ đạt đến cảnh giới mới.
"Cạch... Rắc..."
"Ầm, ầm, ầm..."
Hộ sơn đại trận của Thanh Dương quan kích hoạt, che lấp dị tượng.
Bên trong lôi tương, Tần Tang hoàn toàn quên mình, dẫn dắt từng nét phù văn đến vị trí của nó.
Dần dần, số lượng phù văn tản mát bên ngoài càng lúc càng ít, trung tâm lôi trạch, xuất hiện một cỗ lôi quang càng thêm rực rỡ và chói lóa.
Bên trong cỗ lôi quang hỗn độn một mảnh, điều này chứng tỏ các nét phù văn đang hợp nhất, khó phân biệt.
Tiếp đó dần dần hiện ra một hình dáng mơ hồ, giống như một tấm giấy được tạo thành từ lôi điện, nhưng nó không phải màu bạc, mà là màu xanh.
Trong chớp mắt, trên chủ đàn, thân ảnh Tần Tang lại xuất hiện, kỳ thực hắn chưa từng rời đi.
"Vù!"
Tần Tang đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào tấm lôi chỉ hư ảo kia, Phượng dực sau lưng đột nhiên rung lên.
Thời khắc này, tất cả đàn chủ đều cảm nhận được một cỗ chấn động khó hiểu, loại cảm giác này chỉ thoáng qua, chưa kịp để bọn họ phản ứng, uy năng của pháp đàn đột nhiên giảm xuống.
Tố Nữ, Chu Tước và Tư Lục đều cảm nhận được pháp đàn phát sinh một số biến hóa, nhưng không thể nói rõ là gì.
Tần Tang mỉm cười, giơ một tay ra.
Một tấm lôi chỉ màu xanh, nhẹ như lông hồng, lơ lửng rơi xuống tay hắn, sau đó xuyên qua lòng bàn tay, chui vào trong đàn.