Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3285 - Chương 3285: Trận Chiến Mở Màn

Chương 3285: Trận chiến mở màn Chương 3285: Trận chiến mở màn

Dịch: Thanh Kỳ

Thảo phạt có thời hạn, Chu Yếm tộc không cho phép đại quân của tộc khác lưu lại lâu dài trên lãnh thổ của mình.

Trong minh ước cũng có quy định rõ ràng về thời gian.

Thời hạn bắt đầu từ lúc bọn họ đặt chân lên lãnh thổ của Chu Yếm tộc, nay đã trôi qua một thời gian, bọn họ chỉ còn ba năm.

Nhất định phải hạ gục đối thủ trong vòng ba năm, cơ hội chỉ có một lần duy nhất.

Trong ba năm, Tư Lục mà rời khỏi Chu Yếm tộc, sẽ không thể quay trở lại, không được Chu Yếm tộc che chở nữa.

Tương tự, bọn họn không thể tiêu diệt Tư Lục tại đây, ba năm sau cũng phải dừng tay, bằng không Chu Yếm tộc sẽ có cớ ra tay. Đến lúc đó, bọn họ phải chờ Tư Lục ra khỏi lãnh thổ của Chu Yếm tộc, mới ra tay được.

Ba năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài.

Đây là cuộc đối đầu giữa hai tộc, chứ không phải cuộc đấu pháp giữa hai người.

Tu sĩ Luyện Hư thao túng được thiên địa nguyên khí, chỉ cần không bị ngăn cách khỏi thiên địa, bọn họ sẽ không lo cạn kiệt chân nguyên, khi hai tu sĩ Luyện Hư có thực lực tương đương nhau, đánh một hai năm bất phân thắng bại cũng bình thường.

Chiến tranh giữa phàm nhân, một khi đã khơi mào thì phải kéo dài vài năm, huống chi cả hai bên đều có cường giả đỉnh cao. Đương nhiên, tu sĩ có thể bay lượn trên trời, độn thổ xuống đất, chiến tranh trong tu tiên giới, một khi có bên rơi vào thế hạ phong, phân định thắng bại cũng rất nhanh chóng.

Ba năm, chỉ sợ chưa đủ để bọn họ thăm dò được quy luật đại trận của đối phương.

Lô vương và đại cung phụng suy đoán, Tư Lục dám ở lại, rất có thể là đang ấp ủ ý đồ này.

Hạ Thường Thị đến nay vẫn bặt vô âm tín, sống chết chưa rõ, theo tình báo truyền về, kết hợp với phán đoán của đại cung phụng, Tư Lục và tên Tần chân nhân kia nhìn như có lực lượng mười phần, nhưng trên thực tế, chưa chắc đã có thực lực chống lại bọn họ.

Bởi vì nguyên nhân này, đại cung phụng không dám chắc chắn Hạ Thường Thị đã bỏ mạng, hư hư thực thực, lại phối hợp thêm đàn trận phức tạp, câu giờ ba năm, đại quân chỉ còn cách rút lui, Tư Lục sẽ được như ý.

"Thuộc hạ xin xuất trận!"

Vừa dứt lời, một người đã nhảy ra, chính là Lô Càn.

Năm đó Lô Càn bị Tần Tang, kẻ có tu vi thấp hơn gã một bậc bức lui, phải thi triển Hỗ Chuyển thuật, bị thương chạy trốn, mối nhục nhã này gã vẫn ghi nhớ trong lòng.

Lúc đó gã còn thiếu một con bạn thú, uy lực sát chiêu bị giảm sút rất nhiều, bằng không thì kết quả trận chiến năm đó vẫn còn là một ẩn số, lần này có Vô Định Bát Cực Đồ tương trợ, gã có thể toàn lực xuất thủ, rửa sạch nhục nhã.

Nào ngờ, gã vừa mới đứng ra, đại cung phụng đã lắc đầu, nói: "Không được!"

Lô Càn không dám chất vấn đại cung phụng, cúi đầu nghe theo, chỉ nghe đại cung phụng nói: "Trong quân, người có thực lực hơn ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay, trận đầu đã để ngươi ra trận, vậy những trận sau chọn ai đây? Huống hồ, thiếu sư sẽ không trực tiếp ra tay, cần phải có người tọa trấn Vô Định Bát Cực Đồ, tùy thời cứu viện, việc này giao cho ngươi thích hợp nhất. Thắng bại một trận chiến không quan trọng, đánh chắc từng bước mới là thượng sách."

Nói xong, đại cung phụng chuyển mắt nhìn sang một bên.

Nơi đó có hai người đang ngồi, đều mặc áo gấm, phong thái đường hoàng.

Dung mạo của hai người không hề giống nhau, một người âm nhu, một người dương cương, nhưng khí tức lại vô cùng gần gũi, tựa như một đôi đạo lữ.

Thật ra hai người họ không phải đạo lữ, không có quan hệ huyết thống, nhưng lại thân thiết hơn cả thân nhân.

Hai người cùng tu luyện một môn công pháp, ngoài ý muốn tu luyện ra hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau, còn phát hiện ra khí chất của đối phương có tác dụng bổ sung cho mình, từ đó về sau luôn như hình với bóng.

Đồng thời đổi tên thành Thệ Mục và Thệ Anh, nghe như huynh muội ruột thịt, còn tên thật thì không muốn để lộ cho người khác biết.

Sau này cả hai cùng nhau đột phá Không cảnh nhị trọng, danh tiếng lẫy lừng.

Hai người không phải thuộc hạ của Lô vương, mà giống tán tu, lần này nhận lời mời của đại cung phụng đến đây.

Còn vài người như bọn họ, chia làm hai tầng lớp, những người thân cận nhất chính là tâm phúc của Lô vương, còn Thệ Mục và những người khác ở vòng ngoài, không phát biểu ý kiến gì.

Đại cung phụng nhìn về phía hai người, nói: "Trận mở màn, có thể mời hai vị đạo hữu ra tay không?"

Thệ Mục và Thệ Anh nhìn nhau, đứng dậy đồng thanh đáp: "Được! Trận đầu tiên này, cứ để chúng ta!"

Nếu đối phương có ý định dây dưa, thông thường trận đầu tiên sẽ an toàn nhất, hai người vui vẻ đồng ý.

Lô vương cười lớn, nói: "Vậy làm phiền hai vị rồi! Lô Càn!"

"Có thuộc hạ!" Lô Càn biết rõ trong lòng, nhất thời gã đừng mơ tưởng được xuất chiến, bèn bỏ gánh nặng trong lòng, chắp tay tuân lệnh.

"Truyền lệnh của bản vương, giao Cửu Khuê bộ cho hai vị đạo hữu Thệ Mục, Thệ Anh suất lĩnh, nghe theo hiệu lệnh của hai vị! Kẻ nào dám trái lệnh, giết không tha!"

"Tuân lệnh!"

Lô Càn lập tức rời khỏi loan giá.

Đại quân của Lô gia, lấy lãnh địa của Lô gia làm tên, chia thành các bộ, ngoại trừ hai bộ là thị vệ của Lô vương, thực lực của mỗi bộ còn lại đều tương đương nhau.

Muốn xuất trận, đương nhiên không thể để hai người Thệ Mục và Thệ Anh đơn thương độc mã tiến lên, nhất định phải có người hỗ trợ.

Không lâu sau, bên ngoài loan giá tinh kỳ bay phấp phới, một mảnh đen kịt.

Cửu Khuê bộ mặc giáp đen, đội mũ đen, chiến ý sục sôi, kỷ luật cực kỳ nghiêm minh, tu vi thấp nhất đạt đến Nguyên cảnh tứ trọng, đầy đủ pháp bảo, tinh thông rất nhiều chiến trận, đủ để ứng phó các loại tình huống.

Nhìn thấy cảnh này, Thệ Mục và Thệ Anh âm thầm hâm mộ, muốn bồi dưỡng một chi Cửu Khuê bộ không phải chuyện khó, nhưng Cửu Khuê bộ chỉ là một trong số các bộ thuộc hạ của Lô vương.

Nội tình của vương tộc thế gia, quả nhiên thâm sâu khó lường.

Khó trách rất nhiều tán tu sau khi vang danh thiên hạ, đều được hoàng tộc và tứ đại vương tộc thu nạp.

"Chúc hai vị khải hoàn trở về!"

Lô vương bưng chén linh tửu đầy ắp lên cụng ly.

Hai người uống cạn chén linh tửu, sau đó ra lệnh một tiếng, đại quân xuất phát, giống như một dòng lũ màu đen, lao ra khỏi lục địa, hùng hổ tiến về phía lôi trạch, không chút sợ hãi.

Lô Càn cũng bắt đầu hành động, lách mình bay về phía đỉnh núi cao nhất tại trung tâm vùng đất bằng phẳng, nơi đó có một hồ nước trong vắt, nước trong hồ phẳng lặng như gương.

Bay đến trên thanh trì, Lô Càn ngồi xếp bằng trên không trung, y phục không dính một hạt nước, trong hồ nước phản chiếu hình bóng của gã.

Bỗng nhiên mặt hồ khẽ lay động, hình bóng vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Cùng lúc đó, tại những nơi hẻo lánh khác trên lục địa, các tu sĩ thuộc các bộ của Lô gia đồng loạt thi pháp.

Ngay sau đó, Lô Càn cảm nhận được rõ ràng một cỗ lực lượng vô cùng mênh mông, cỗ lực lượng này tuy không thuộc về gã, nhưng lại bị gã khống chế.

Không cần phải luyện tập, gã vẫn điều khiển được cỗ lực lượng này một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Lô Càn nhanh chóng nắm giữ cỗ lực lượng này, sau đó ý niệm chuyển về phía trước, Thệ Mục và những người khác xuất hiện trong tầm mắt của gã.

Trong lòng Lô Càn khẽ động, một cỗ ba động vô hình lan tràn ra, lặng lẽ gia trì lên đám người Thệ Mục, khiến cho bọn họ và Vô Định Bát Cực Đồ hình thành một mối liên hệ.

Như vậy mới có thể xác định được vị trí của bọn họ trong đại trận của đối phương, kịp thời cứu viện.

Chúng tu sĩ Cửu Khuê bộ không hề hay biết gì, chỉ có Thệ Mục và Thệ Anh cảm nhận được, vì để chắc chắn, bọn họ để lại một con bạn thú, còn có Vô Định Bát Cực Đồ che chở, mới không lo về tính mạng, yên tâm xông trận.

Bên trong lôi trạch, Tần Tang liếc mắt nhìn về phía tây, thản nhiên nói: "Đến rồi!"
Bình Luận (0)
Comment