Chương 3287: Diệt địch
Chương 3287: Diệt địch
Dịch: Thanh Kỳ
Đương nhiên, đám người Thệ Mục không dám khinh thường, linh giác của bọn họ ngày càng bị áp chế, nói rõ những tia lôi đình này không đơn giản.
Lôi trạch dường như không có điểm cuối, không biết đã đi bao xa, Thệ Mục lần nữa hạ lệnh dừng lại, trên đường đi, bọn họ không gặp kẻ nào, không gặp công kích hung ác nào, lôi trạch ồn ào náo động, làm người ta cảm thấy âm u đầy tử khí.
Trong cảm giác của bản thân, tia liên hệ một vẫn còn, không bị lôi trạch ngăn cách, Thệ Mục yên lòng, âm thầm trao đổi với Thệ Anh.
Khi đi tới đây, hai người phát hiện không tầm thường, nhìn bề ngoài lại không thấy dị thường, hai người có bí thuật dò xét, sẽ không bị lộ nhanh như thế, lập tức quyết định để Cửu Khuê bộ tản ra, chia ra dò xét.
Chúng tu sĩ Cửu Khuê bộ cẩn thận tỉ mỉ chấp hành mệnh lệnh của hai người, chia binh ra vài nhóm, tạo thành trận thế hình quạt, tiếp tục thâm nhập sâu vào trong lôi trạch.
Ngay sau đó, Thệ Mục đưa tay qua bên hông, lòng bàn tay chợt phịch một tiếng, một đoàn sương trắng bạo tán ra, bao phủ thân ảnh của hai người.
Sương trắng lan tràn cực nhanh, đợi sương mù biến mất, Thệ Mục và Thệ Anh đồng thời biến mất tại chỗ.
Chung quanh, sấm chớp mất mục tiêu, đánh loạn giống như con ruồi không đầu.
Đứng bên ngoài đứng ngoài quan sát, ánh mắt Tần Tang lấp lóe, hai người kia biến mất không còn tung tích, chắc hẳn hai người dùng thủ đoạn ẩn nấp cao minh nào đó.
Vùng lôi trạch này, là thứ Tần Tang có thể tùy ý tạo ra, tác dụng lớn nhất là áp chế linh giác của đối thủ, để bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, còn có uy năng che giấu công kích của bản thân, ngoài đó ra không có gì đáng khen.
Bất quá, trước mặt Tần Tang, hai người Thệ Mục vẫn như cũ không chỗ che thân, thủ đoạn ẩn nấp của hai người rất cao minh, nhưng không thể gạt được pháp nhãn của Thiên Mục Điệp.
Sau khi hai người Thệ Mục ẩn thân, dừng lại quan sát, không thấy dị dạng, liền chọn một hướng, lặng lẽ tiến lên.
Lúc này, Lôi Công đã đến.
Trong Cửu Khuê bộ, một tiểu đội do một tên phó tướng suất lĩnh, tên phó tướng này đeo mặt nạ che kín khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng tỏ, ánh mắt sắc bén như đao.
Gã dẫn đầu tiểu đội di chuyển trong lôi trạch, chung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta bất an.
Đúng lúc này, một đạo lôi đình đánh nghiêng tới, thoạt nhìn tương tự như những tia lôi đình khác, đám tu sĩ đang định ngăn cản như trước, tên phó tướng bỗng nhiên biến sắc, hét lớn: "Mau tránh!"
Những tu sĩ kia phản ứng cực nhanh, né tránh trong nháy mắt, trận hình xuất hiện một cái lỗ hổng nhỏ, nhưng quỹ tích của tia lôi đình lại rất quỷ dị.
Trong tay tên phó tướng chẳng biết cầm một cây cờ tam giác màu xanh từ lúc nào, dùng sức lắc mạnh, thanh quang tràn ngập, nhưng không kịp rồi.
"Ầm!"
Hơn mười người không kịp trốn tránh, bị lôi đình đánh đích, hóa thành hư không tại chỗ, trong đó không thiếu tu tĩ Nguyên cảnh tứ trọng đỉnh phong.
Uy lực của tia lôi đình này khiến chúng tu hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, từ phía nguồn phát ra tia lôi đình, truyền đến tiếng hét lớn như lôi đình.
"Nghiệt chướng đáng chém!"
Thanh âm tràn ngập uy nghiêm, khiến chúng tu chấn động trong lòng, ngưng mắt nhìn lại, liền thấy trong lôi đình hiện ra một vị lôi công áo xanh, tay cầm lôi kiếm, trừng mắt nhìn bọn họ.
Lôi công cầm kiếm chỉ chúng tu, mũi kiếm bỗng nhiên lóe sáng, một tia lôi điện bắn ra, phá không đánh tới.
Ngay sau đó, tiếng quát từ bốn phương tám hướng truyền đến.
"Nghiệt tặc đáng chém đầu!"
"Tội không thể tha thứ!"
Trong nháy mắt, mấy vị lôi công liên tiếp hiện thân, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Hình dáng của bọn họ khác biệt, binh khí khác biệt, thậm chí đánh ra lôi phạt, màu sắc của tia lôi đình cũng không giống nhau, nhưng uy lực của lôi phạt đều kinh khủng như nhau.
Không chỉ có tiểu đội này bị công kích.
Thời khắc này, toàn bộ Cửu Khuê bộ, kể cả hai người Thệ Mục, Thệ Anh, đều bị lôi công bao vây, tựa như bọn họ đều biến thành tội phạm chờ đợi bị phán quyết.
Lôi phạt từ trên trời giáng xuống, hủy thiên diệt địa.
Trong lòng Thệ Mục và Thệ Anh căng thẳng, hai người chia binh ra vì muốn đánh vỡ cục diện, dẫn rắn ra khỏi hang, hiện tại hai người thành công rồi, nhưng uy thế của địch nhân lại vượt qua dự đoán.
May mắn hai người đã sớm phòng bị, Thệ Mục lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây cờ tam giác màu xanh, đây là chủ kỳ, tinh xảo hơn cây cờ trong tay tên phó tướng kia, phù văn phức tạp hơn gấp mấy lần.
Cửu Khuê bộ tỉ mỉ thao luyện nhiều loại chiến trận, trong đó mạnh nhất, trận hình mạnh nhất cần phối hợp bảo kỳ này để thi triển, phẩm chất bảo kỳ càng cao, tu vi của người cầm chủ kỳ càng cao, uy lực trận hình càng mạnh.
Trước khi vào lôi trạch, Thệ Mục đã sớm cầm chủ kỳ trong tay, bây giờ không chút do dự, lập tức phát động.
"Vèo!"
Bảo kỳ tự động bay lên không trung, chung quanh nổi lên cuồng phong màu xanh, cuồng phong hóa thành một con thanh long. Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu của các tiểu đội, đều có một con giao long màu xanh bay lên.
Nơi này biến thành sào huyệt của giao long, chúng giao uốn lượn, nghịch thế bay lên, ngang nhiên nghênh đón lôi phạt.
Nhưng chẳng biết tại sao, bọn họ rõ ràng phản ứng rất nhanh, Thệ Mục và Thệ Anh lại cảm thấy bất an.
"Trở về!"
Thệ Mục tin tưởng linh giác của bản thân, lập tức hạ lệnh cho Cửu Khuê bộ trở về.
Đúng lúc này, đồng tử của Thệ Anh đột nhiên co rụt lại, vị Tần chân nhân kia trống rỗng xuất hiện trước hai người.
Hai người đều nghe qua quá trình Lô Càn giao thủ với đối phương, Lô Càn vận dụng Khốn Thiên Kim Tỏa, vẫn không địch lại đối phương, lạc bại chạy trốn.
"Vị này vậy mà xuất thủ ngay trận đầu tiên, quả nhiên thiếu nhân thủ."
Trong đầu Thệ Anh hiện lên suy nghĩ này, lập tức chắn trước Thệ Mục, mi tâm lóe sáng, hai con bạn thú nhảy ra.
Một con bạn thú giống như Vũ Liệt điểu của Tư Lục, còn con kia ngoại hình giống bạch hổ, nhưng chỗ mi tâm có sừng, có ba cái đuôi.
Trong tiếng rống giận dữ, Vũ Liệt điểu và bạch hổ một trái một phải nhào về phía Tần Tang, một bên là hỏa diễm, một bên là hổ trảo sắc bén.
Tần Tang pháp tướng gia thân, âm thầm vận chuyển Đại Kim Cương Luân Ấn, cầm linh bài trong tay vung lên, chỉ nghe hai tiếng ầm ầm, hai con bạn thú bị đánh bay ngược trở về.
Thanh quang lóe lên, tốc độc của Tần Tang nhanh đến mức khó mà tưởng tượng, hắn lướt qua hai con bạn thú, tới gần Thệ Anh trong nháy mắt.
Lúc này Thệ Anh mới biết, Lô Càn không nói ngoa nửa câu, bên cạnh gã vẫn còn một con bạn thú, giữ lại dùng để hộ thân, nhưng trong lòng không khỏi cuồng loạn.
Gã và Thệ Mục tâm thần tương thông, Thệ Mục phát hiện gã bất an, không dám lãnh đạm, vội vàng gọi bạn thú của mình ra tương trợ.
Lúc này tinh lực của hai người đều bị Tần Tang kiềm chế.
Nhìn thấy khóe miệng Tần Tang lộ ra một tia cười, Thệ Mục giật mình, thầm kêu không tốt.
"Ầm!"
Trên không, tất cả lôi công đều hiện thân, đứng trên đỉnh lôi đình.
Giống như thiên thần hạ phàm, thần uy cái thế.
"Yêu nghiệt, nhận lấy cái chết!"
Lôi phạt từ trên trời giáng xuống, vạn lôi tề phát, từng con giao long bị thần lôi chôn vùi, chỉ có con thanh long do chủ kỳ biến thành, miễn cưỡng chống đỡ nổi.
"Răng rắc!"
Cây bảo kỳ thứ nhất gãy, toàn bộ tiểu đội bị lôi đình nuốt chửng.
Sau đó cây thứ hai, thứ ba...
Thệ Mục và Thệ Anh kinh hãi, không nghĩ tới lôi đình khủng bố như thế, hai người miễn cưỡng chống đỡ nổi, nhưng Cửu Khuê bộ khó thoát khỏi cái chết, nhất định sẽ táng thân tại đây.
Hỗ Chuyển thuật của Ti U tộc, tu vi càng thấp hạn chế càng lớn, chỉ sợ rất ích người chạy thoát.
Vừa mới khai chiến, Cửu Khuê bộ liền bị diệt, trở về khó mà bàn giao.
Thệ Mục vội vàng thúc giục sợi ba động kia trong cơ thể.