Chương 3289: Thiên Kính trận
Chương 3289: Thiên Kính trận
Dịch: Thanh Kỳ
Lần trước Tần Tang cố ý giữ lại, hắn dự liệu được tình hình này, bọn họ thua quá nhanh, nhất định không cam lòng.
Liên tục phái người xông trận, muốn ép ra càng nhiều biến hóa khó lường hơn, từ đó suy diễn ra cách hóa giải.
Vì đối phó Tần Tang, Thệ Mục và Thệ Anh không tiếc tung ra một lá bài tẩy, nào ngờ lại bị phá giải dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, một phần nguyên nhân do thực lực của Tần Tang quá mạnh, một phần cũng do bản thân, bọn họ đều để lại một con bạn thú trong Vô Định Bát Cực Đồ, không phải không tin tưởng Vô Định Bát Cực Đồ, mà là tin tưởng chính mình hơn. Với lại, bọn họ còn muốn đề phòng Tần Tang có trợ thủ khác, đột ngột tập kích.
Dù vậy, Tần Tang chỉ dựa vào độn thuật đã hóa giải được thế công của bọn họ. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thệ Mục và Thệ Anh, khiến tâm thần bọn họ chấn động, không kịp phát giác biến hóa khác trên chiến trường.
Trên không trung, lôi quang như biển, từng vị Lôi Công ẩn hiện trong đó.
Tất cả Lôi Công đều giơ cao binh khí, sét đánh ngang trời, những cột lôi to lớn tựa như nối liền cửu tiêu.
Vô số tia chớp nhảy vọt giữa các Lôi Công, lôi điện hóa thành xiềng xích lôi đình chói mắt, được Lôi Công nắm giữ trong tay, tạo thành tấm lưới lôi điện bao phủ toàn bộ chiến trường.
Lôi Công trợn mắt, lôi tác cùng múa!
Trong nháy mắt, lôi lực kinh khủng tràn ngập khắp nơi.
Vị cao thủ Không cảnh nhị trọng kia, có sách lược tương đối bảo thủ, cẩn thận từng li từng tí, mấy lần tấn công mạnh mẽ, Lôi Công đều không công lui bước.
Lúc này, Thập Nhị Lôi Công Phù Triệu đột nhiên bộc phát thần uy, đám người cũng không vì vậy mà luống cuống, lập tức ra lệnh một tiếng, trong chiến trận bỗng xuất hiện từng đám hắc quang.
Hắc quang đen như mực, như muốn nuốt chửng tất cả.
Xiềng xích lôi đình phá vỡ hư không, uy thế vô biên, dù đã kịp thời ứng phó, vị cao thủ kia vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Ầm!"
Đạo xiềng xích lôi đình đầu tiên, quất về phía chiến trận, đánh trúng một mảnh hắc quang.
Tu sĩ nơi đó đều bị hắc quang bao phủ, chỉ thấy lôi quang lóe lên, hắc quang cùng tu sĩ bên dưới đều biến mất không còn tăm hơi.
Lôi đình đầy trời, lần lượt giáng xuống.
Xiềng xích lôi đình cố ý tránh vị cao thủ Không cảnh nhị trọng kia, chuyên nhắm vào thuộc hạ của Lô vương ra tay.
Trong chớp mắt, vị cao thủ kia trơ mắt nhìn chiến trận bị khoét trống từng mảng, y đang định ra tay, thì nghe thấy giọng nói của Thệ Mục từ bên ngoài truyền đến: "Rút lui!"
Thệ Mục nhìn chằm chằm Tần Tang, quyết định rút lui.
Gã đã được chứng kiến độn thuật cao cường của Tần Tang, cũng ép ra được lần biến hóa thứ hai của Lôi Công, không tính là ra về tay không.
Lô Càn lặp lại chiêu cũ, thôi thúc Vô Định Bát Cực Đồ, giúp Thệ Mục và những người khác rút lui an toàn, chiến trường khôi phục lại sự yên tĩnh.
Sau đó, bọn họ căn cứ vào lần giao chiến này để suy diễn. Mấy ngày sau, Lô vương lại phái ra một đội ngũ, vẫn do ba tên cao thủ Không cảnh nhị trọng sơ kỳ dẫn đầu, nhưng mang theo nhiều thuộc hạ hơn.
Sự yên tĩnh trong lôi trạch lần nữa bị phá vỡ.
Lần này, quá trình gần giống như lần trước, một bên xông trận khi lộ ra thế yếu, liền truyền tin cho Lô Càn, lựa chọn rút lui, sau đó lặp lại quá trình như lần trước.
Sau đó, ngắn thì vài ngày, dài thì mười mấy ngày, Lô vương lại phái người đến xông trận.
Theo sự hiểu biết của bọn họ về Tần Tang và Thập Nhị Lôi Công Phù Triệu ngày càng nhiều, thực lực của những kẻ xông trận cũng ngày càng mạnh, dần dần có cách ứng phó, thế cục có chút xoay chuyển.
Tần Tang đã sớm đoán trước được điều này, hắn không nóng vội, vẫn một mình dẫn dắt một trăm hai mươi vị Lôi Công cùng chiến đấu với địch nhân.
Lại một lần rút lui.
Trong loan giá của Lô vương, các cao thủ tụ tập dưới một mái nhà.
Lô vương nhìn quanh một lượt, nói: "Những ngày qua, chư vị vất vả rồi. Qua nhiều lần thăm dò, bản vương cùng đại cung phụng đã có manh mối về cách phá trận. Nhưng có một chuyện, từ khi khai chiến đến nay, chỉ có một mình vị Tần chân nhân kia ra tay, chư vị thấy sao?"
Các cao thủ lộ vẻ do dự.
Trải qua nhiều lần giao chiến như vậy, đừng nói Hạ Thường Thị, ngay cả Tư Lục và vị cao thủ thần bí ẩn núp tại Bắc Hải kia cũng chưa từng lộ diện, còn có cao thủ khác ẩn núp hay không, bọn họ càng không rõ ràng. Nói không chừng, lúc này bọn họ đang ẩn núp tại nơi nào đó, tùy thời cho bọn họ một đòn trí mạng.
Đây cũng là lý do vì sao bọn họ chiếm ưu thế về thực lực, nhưng vẫn không dám manh động tấn công.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, một tên tu sĩ mặc ngân giáp, bước lên một bước, nói: "Thuộc hạ có một kế, chi bằng chúng ta tấn công ồ ạt, để đại cung phụng tùy thời xuất thủ. Vị Tần chân nhân kia nếu không địch nổi, chắc chắn sẽ mời viện binh. Nếu bọn họ vẫn không muốn lộ diện, chúng ta liền thừa cơ phá vỡ đại trận Lôi Công kia, chiếm tiên cơ trước một bước!"
"Mạch sơn chủ nói có lý." Đại cung phụng nhìn về phía Lô vương.
Lô vương gật đầu: "Vậy theo kế này mà làm!"
Ba ngày sau.
Bóng người đông nghịt xuất hiện ở rìa lục địa. Tổng cộng bảy tên cao thủ Không cảnh nhị trọng sơ kỳ, dẫn đầu là Thệ Mục và Thệ Anh, dẫn đại quân xông trận lần nữa.
"Kính xin đại cung phụng ra tay phá trận cho chúng ta."
Đối mặt với đại cung phụng đến tiễn, Thệ Mục chắp tay nói.
Đại cung phụng gật đầu, truyền âm nói: "Phá vỡ trận này, lão phu sẽ thực hiện lời hứa, trao vật kia cho nhị vị đạo hữu."
Nghe vậy, đáy mắt Thệ Mục hiện lên tia kích động.
Vì lần xông trận này, gã và Thệ Anh đã phải nhọc lòng, nhiều lần giao thủ với Tần Tang, lần này càng phải mạo hiểm làm mồi nhử, ép Hạ Thường Thị lộ diện, tất cả đều vì lời hứa này!
"Chúng ta nhất định không phụ sự nhờ vả!"
Thệ Mục hét lớn, đại quân hùng hổ tiến vào lôi trạch.
Bên trong lôi trạch, một mảnh túc sát, sắc mặt Tần Tang ngưng trọng, cảm nhận được áp lực. Hắn nhìn về phía xa một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt, biến mất không thấy tăm hơi.
Bên trong lôi trạch, cảnh sắc liên tục biến ảo, chúng tu chậm rãi tiến lên, đi vào vùng biên giới của đại trận Lôi Công. Trước đó, bọn họ vừa đến đây sẽ lập tức bị tấn công, nhưng lúc này lại im ắng lạ thường.
Thệ Mục và những người khác âm thầm thương nghị, sau đó hạ lệnh tiếp tục tiến lên.
Quả nhiên, chưa bay được bao xa, lôi đình như mưa to gió lớn từ trên trời giáng xuống.
"Kết Thiên Kính trận!"
Bao gồm cả cao thủ Không cảnh nhị trọng, tất cả đều không chút do dự, lập tức nghe theo mệnh lệnh của Thệ Mục.
Chiến trận lập tức biến đổi, hiện lên hình bát quái, bên trên chiến trận ngân quang lấp lánh, hóa ra là từng mặt kính bạc, phản chiếu lôi quang tạo thành dị tượng.
Những chiếc kính này không chỉ phản xạ ánh sáng, mà khi lôi đình đánh trúng, giống như đánh vào mặt nước, chỉ tạo ra gợn sóng lăn tăn, hơn phân nửa lôi lực đã bị hóa giải.
Một đợt chưa tan, đợt công kích thứ hai ập đến.
Xiềng xích lôi đình liên tục tấn công. Trên chiến trận, những chiếc kính kia bắn ra từng sợi hồng lăng.
Hồng lăng cực kỳ mềm mại, linh hoạt dị thường, khéo léo quấn lấy những xiềng xích lôi đình kia.
Xiềng xích lôi đình vốn cứng rắn vô cùng, bị hồng lăng quấn lấy, lập tức bị kiềm hãm, mặc dù lôi lực vẫn bừng bừng, nhưng đối mặt với hồng lăng mềm mại, cũng chỉ có thể lay động một chút, không cách nào phá hủy.
Đợt công kích thứ hai dễ dàng bị hóa giải.
Thệ Mục hạ lệnh tiến nhanh, chiến trận mang theo kính bạc, kéo theo hồng lăng, xoay tròn lao về phía trước.
Đợt công kích thứ ba theo sát mà đến, trong hư không xuất hiện vô số lôi hoàn, nhưng trên chiến trận đã sớm được bao phủ bởi một tầng màu xanh biếc.
Chỉ thấy trên người chúng tu mọc ra từng sợi dây leo màu lục, sau đó nhanh chóng lan ra xung quanh, vô số dây leo lập tức lấp đầy khoảng trống trong chiến trận.