Chương 3291: Tiếp tục thăm dò
Chương 3291: Tiếp tục thăm dò
Dịch: Độc Hành
Đám người Thệ Mục lại một lần nữa theo lôi trạch rút lui, lúc đến thì khí thế ngút trời, lúc rút lui thì ủ rũ.
Tần Tang và Đại cung phụng nhìn nhau, nhưng không ra tay. Đám Lôi Công vẫn công kích dồn dập, thừa cơ thu hoạch tính mạng địch nhân.
Cuối cùng, Đại cung phụng khép hờ hai mắt, thu hồi ánh nhìn, cùng đám người trở về Vô Định Bát Cực Đồ.
Thanh lôi tiêu tán.
Lôi Công ẩn nấp.
Ánh mắt Tần Tang dõi theo Đại cung phụng, nhìn bọn họ tiến vào sâu trong lục địa, trầm ngâm hồi lâu.
Hiện tại, hắn có ba cách đối phó Hỗ Chuyển Thuật của Ti U tộc: Kiếm Khởi Tâm Hải phối hợp Lôi Đàn, Đoạn Không Linh Tháp và Ngũ Hành Miện.
Hắn lựa chọn chủ động để lộ Ngũ Hành Miện, một là tạo áp lực cho đối phương, khiến chúng kiêng dè, để màn kịch vui này diễn ra càng lâu, càng chân thật, hai là thăm dò át chủ bài của địch nhân.
Lần này không chém giết được lão giả kia, nhưng thành công buộc đối phương phải dùng át chủ bài để chạy trốn.
Có thể khẳng định, lão giả có thể đào tẩu, không phải năng lực của lão, mà là có liên quan tới ánh sáng huyền hoàng trên người lão. Nguồn gốc của ánh sáng huyền hoàng đương nhiên là khối lục địa kia, cũng là thứ Tần Tang kiêng kị nhất.
Ánh sáng huyền hoàng có thể trực tiếp mang người đi, sau này khi ra tay với Đại cung phụng, phải nghĩ cách áp chế ánh sáng huyền hoàng này trước.
Tần Tang hiện tại nghi ngờ, lão giả có thể đào tẩu là bởi vì kẻ chưởng khống khối lục địa kia phát hiện lão gặp nguy hiểm nên ra tay cứu giúp. Cũng có thể là ánh sáng huyền hoàng ký sinh trên người lão giả có năng lực tự bảo vệ, chỉ cần lão gặp nguy hiểm, nó sẽ tự động phát động.
Thậm chí, là Đại cung phụng âm thầm ra tay, lợi dụng Ánh sáng huyền hoàng để che mắt.
Ba trường hợp, phương pháp ứng phó hoàn toàn khác nhau. Trước khi điều tra rõ ràng, Tần Tang sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh một chút. Lực lượng chân lôi Thanh Loan bại lộ, đồng nghĩa với việc Thập Nhị Lôi Công Phù Triệu sắp bị phá giải, tiếp theo nên chuẩn bị tuyến phòng thủ thứ hai.
. . .
Trong loan giá của Lô Vương.
Đại cung phụng và đám cao thủ tề tựu.
Bên trong đại điện im lặng như tờ, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Được Đại cung phụng mời đến trợ trận, đám người Thệ Mục đều mang sắc mặt u ám, ngay cả tâm phúc của Lô Vương cũng không khá hơn.
Lô Vương vẫn bình tĩnh, ánh mắt lướt qua đám người. Hắn đã biết rõ suy nghĩ của bọn họ.
Thần thông bảo mệnh của Ti U tộc độc bộ thiên hạ, đám người Thệ Mục sau khi nhận được tín phù, vui vẻ đáp ứng. Một là thù lao đủ hấp dẫn, lại có thể kết giao với Đại cung phụng; hai là Lô gia và Hoàng tộc liên thủ, Yển Sơn Tư gia lật không nổi sóng gió gì; quan trọng nhất là bọn hắn tự tin, cho dù trên chiến trường gặp bất trắc, bản thân cũng không ngại.
Nhưng trận chiến này đã đánh nát niềm tin của bọn hắn, địch nhân có thể khắc chế Hỗ Chuyển Thuật, nếu không có Vô Định Bát Cực Đồ, Đoan Thuần lão nhân lúc này đã là hồn ma.
Lúc này sắc mặt Đoan Thuần lão nhân u ám như nước, vẫn chưa hết kinh hãi.
Dù Vô Định Bát Cực Đồ thần thông quảng đại, kịp thời cứu được Đoan Thuần lão nhân, nhưng những cao thủ đỉnh tiêm này đều chỉ tin tưởng bản thân, ai nguyện ý giao sinh mạng vào tay người khác?
Hơn nữa, Vô Định Bát Cực Đồ chưa chắc không thể phá giải, một khi địch nhân tìm được phương pháp khắc chế, Hỗ Chuyển Thuật mất đi hiệu lực, bọn hắn thật sự có thể mất mạng.
Khác với Tư Lục, Tư Lục là chủ nhân pháp đàn, mọi chuyện đều rõ ràng, hơn nữa nhiều lần chỉ phái bạn thú quấy rối. Còn bọn hắn là người xung phong ra trận, tình hình giao đấu hoàn toàn không biết, chỉ phái bạn thú xuất chiến, bản tôn núp phía sau, thực lực bị hạn chế rất nhiều. Trước đó, đã có bạn thú vô ý bị Tần Tang diệt sát. Dù không đến mức hồn phi phách tán, nhưng muốn khôi phục như lúc ban đầu cũng phải trả giá rất lớn, không phải trong thời gian ngắn có thể khôi phục. Mất đi một con bạn thú, thực lực chủ nhân sẽ tổn hao rất nhiều. Nếu bốn con bạn thú đều biến mất, một gã tu sĩ cùng giai cũng có thể dễ dàng đánh bại bọn hắn.
Hơn nữa, Ti U tộc không thể xem như là tu sĩ ngự thú chân chính, rất nhiều thần thông thượng thừa trong tộc cần bản tôn phối hợp với bạn thú mới có thể thi triển.
Ngũ Hành Miện xuất thế, ai nấy đều kinh hãi, có người muốn lui binh.
Lô Vương nhìn biểu hiện của mọi người, lên tiếng: "Vị Tần chân nhân kia có thể khắc chế Hỗ Chuyển Thuật của tộc ta, chúng ta cần cẩn thận. Nhưng hãy nhìn theo hướng tích cực, y không biết chúng ta có Vô Định Bát Cực Đồ, lại để lộ ra bảo vật kia, mà bên ta không có ai thương vong! Thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, tiếp theo, chỉ cần tìm được biện pháp chống lại bảo vật đó, chúng ta sẽ không cần sợ hãi!"
Nghe Lô Vương nói vậy, đám người trầm tư, khí thế khôi phục được vài phần.
Sau đó, Lô Vương nhìn về phía tên tu sĩ mặc ngân giáp: "Mấy vị đạo hữu cùng Tần chân nhân giao thủ nhiều lần, tiêu hao quá nhiều tinh lực. Tiếp theo, để mấy vị đạo hữu điều tức, mời Mạch sơn chủ xuất quân!"
Lô Vương biết rõ, lúc này không thể ép buộc những vị khách khanh kia, chỉ có thể để tâm phúc của mình ra mặt.
Ngân giáp tu sĩ vội vàng đồng ý: "Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Đại cung phụng nói chen vào: "Vị Tần chân nhân kia còn muốn dây dưa, chúng ta không cần vội, trước tiên phá giải cửa ải thứ nhất này! Lão phu và Lô Càn sẽ luôn cảnh giác, các ngươi không cần lo lắng."
Ổn định lại nhân tâm, Đại cung phụng nói tiếp chính sự: "Tần chân nhân nắm giữ loại thanh lôi kia, lão phu chưa từng thấy qua, các vị thấy thế nào?"
Ở đây đều là cao thủ đỉnh tiêm, biết rõ nặng nhẹ, vứt bỏ tạp niệm, người một câu, ta một lời, nói ra suy nghĩ của mình. Sau một phen thảo luận, bọn hắn đưa ra vài kế hoạch phá trận, sau đó phái người đi kiểm chứng.
Quá trình trước đó lặp lại, song phương gặp chiêu phá chiêu, ngươi đến ta đi.
Lô Vương kiên trì, Tần Tang cũng không tiếp tục tế ra Ngũ Hành Miện.
Cứ như vậy hơn hai mươi ngày trôi qua, Thập Nhị Lôi Công Phù Triệu rốt cuộc đến cực hạn, Tần Tang rất khó lợi dụng nó để làm gì được nữa.
Lô Vương cũng nhận ra điều đó, lập tức để đám người Thệ Mục dốc toàn lực.
Tần Tang và Lôi Công rốt cuộc không chống đỡ nổi, bỏ lại lôi hỏa đầy trời, chủ động rút lui.
'Vù vù . . .'
Thệ Mục dẫn đầu xông vào trong biển lửa.
Ngoại trừ vài kẻ xui xẻo, những Lôi Hỏa này không còn uy hiếp được bọn hắn. Có thể cảm nhận rõ ràng, lôi đình lực xung quanh đang nhanh chóng rút lui.
Trước loan giá.
Lô Vương và Đại cung phụng đứng yên, nhìn về phía chân trời xa xôi, lôi quang phía trên dần dần ảm đạm, thiểm điện cũng thưa thớt dần.
Lôi trạch biến mất, trời đất nơi đó hiện ra. Không lâu sau, thân ảnh đám người Thệ Mục cũng xuất hiện.
"Tấn công cũng được ba tháng rồi”, Lô Vương cảm khái.
Cửa ải đầu tiên đã cản trở bọn hắn ba tháng, phía sau còn không biết bao nhiêu cửa ải nữa.
Tuy không có cao thủ Không cảnh nhị trọng nào vẫn lạc, nhưng lại mất đi vài con bạn thú, Cửu Khuê Bộ thương vong càng thảm trọng. May mắn hắn mang theo hơn phân nửa tinh nhuệ trong tộc, tạm thời không lo thiếu nhân thủ.
"Vương thượng chớ buồn!"
Đại cung phụng khom người: "Lúc này có thể kết luận, Tần chân nhân luyện chế chính là Lôi Đàn, tu luyện hẳn là lôi pháp. Lôi pháp ngàn vạn, nhưng cũng có mạch lạc, chỉ cần vượt qua cửa ải đầu tiên, sau này sẽ càng ngày càng dễ dàng."
"Hy vọng như thế."
Lô Vương gật đầu, nhìn về phía xa, thấy lôi trạch càng ngày càng xa: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Đừng vội."
Đại cung phụng cúi đầu, nhìn mặt đất, ngón tay khẽ búng, một đạo lưu quang chui xuống lòng đất.
Một lát sau, lục địa khẽ chấn động, chấn động truyền qua thiên trụ, lan ra đại địa.
'Xoạt!'
Mặt biển đột nhiên dâng lên sóng lớn, từng đợt sóng lớn nối tiếp nhau, đỉnh sóng thậm chí vượt qua cả mảnh lục địa do Vô Định Bát Cực Đồ biến hóa, hình thành sóng thần đáng sợ.