Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3312 - Chương 3312: Tranh Đoạt Tiên Sơn

Chương 3312: Tranh đoạt Tiên sơn Chương 3312: Tranh đoạt Tiên sơn

Dịch: Độc Hành

Chẳng biết bao nhiêu năm sau, có người dựa theo lời người này nói mà thử, không ngoài dự đoán thất bại, còn nói thêm một câu rằng cho dù suy đoán này là thật, hạ giới cũng không ai có thể làm được, hậu nhân không cần hao phí tinh lực thử nữa.

Nếu có kẻ không tin, phía dưới lại ghi thêm một chuỗi chữ, đáng tiếc phía dưới cùng vách đá bị bong ra, nội dung rơi mất, chẳng biết có ai đã phát hiện ra điều gì hay không.

Những kẻ phi thăng trước kia, tu vi cao nhất cũng chỉ có Hóa Thần, bọn họ không nhìn ra huyền cơ, nhưng trong mắt Tần Tang và Dân Trác, lại không phải không có manh mối!

Tần Tang ngưng mắt nhìn bia đá, trong mắt tinh quang lưu chuyển, có chút hối hận vì không mang Thiên Mục Điệp tới, nếu không có thể nhìn rõ ràng hơn.

Trong mắt hắn, trên tiên sơn tồn tại khí thế vô danh, những khí cơ này cực kỳ mờ nhạt, khó mà phát giác, Tần Tang cũng chỉ có thể ẩn ẩn bắt lấy một chút mạch lạc. Trùng hợp là, những khí cơ này đều chảy về một nơi, chính là vị trí bia đá!

Không hề nghi ngờ, bia đá có tác dụng đặc biệt, về phần có phải là mấu chốt để thu lấy Tiên sơn hay không, vẫn còn phải nghiệm chứng.

Hắn liếc nhìn Dân Trác, lão này đi thẳng đến Đại Dư Tiên Sơn, xem ra biết chút ít gì đó.

Chẳng lẽ giống như lời đoán trên vách đá, bản thân Tiên sơn chính là một kiện dị bảo?

Lúc này Dân Trác cũng đang do dự, không biết nên xông vào khe hở trước, tìm kiếm nơi phát ra Thanh Linh khí, hay là thử chưởng khống bia đá, thu phục Đại Dư Tiên Sơn trước.

Mỗi lần thủy triều rút xuống, thời gian duy trì có hạn, trước khi thủy triều dâng lên lại, nhất định phải rời khỏi nơi này.

Lão dời mắt khỏi tấm bia đá, nhìn về phía khe nứt.

Dám xông thẳng vào khe nứt, vạn nhất bên trong chỉ có Thanh Linh khí, chẳng phải là tiếc lớn sao.

Nhưng thu phục Tiên sơn cũng không phải chuyện dễ dàng, lúc trước lão coi là Tiên sơn ngoài ý muốn rơi xuống đây, không thấy ánh mặt trời. Hiện tại xem ra, Tiên sơn rõ ràng bị một cỗ lực lượng trói buộc ở chỗ này, cho dù khống chế được Tiên sơn, có thể mang đi hay không cũng chưa chắc, mà đến nay lão vẫn không cách nào xác định được cỗ lực lượng kia từ đâu đến, sơ sẩy sẽ khiến cổ cấm chung quanh dị biến.

Thời gian không cho phép lão dò xét kỹ.

Nghĩ đến những nỗ lực, những cái giá phải trả của bản thân, hao tổn tâm cơ để đến được đây, Dân Trác cắn răng, thân ảnh lóe lên, muốn bay về phía bia đá!

Thấy động tác của Dân Trác, trong mắt Tần Tang lóe lên hàn quang, thầm nghĩ bia đá quả nhiên là mấu chốt để thu lấy Tiên sơn.

Tuyệt đối không thể để Dân Trác chạm vào bia đá, vạn nhất để lão lấy đi Tiên sơn, không biết sẽ dẫn phát hậu quả gì!

Tần Tang không chần chờ nữa, pháp tướng Thanh Loan bỗng nhiên dang rộng hai cánh, Lôi Đình nổi dậy, thanh quang trong vắt.

Ngay khoảnh khắc Tần Tang hiện thân, Dân Trác lập tức cảm nhận được một tia ba động khác thường, không khỏi giật mình, trong lòng bỗng chốc rối loạn.

Cũng may lão đang chuẩn bị ra tay thu lấy Tiên sơn, đề phòng bất trắc, âm thầm chuẩn bị sẵn một môn thần thông, lúc này theo bản năng thi triển ra, bên người vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Trong bóng tối trống rỗng bỗng hiện ra một dòng sông lớn, nước sông cuồn cuộn, uốn lượn chín khúc, bao vây Dân Trác, hóa thành một cự nhân cao lớn.

"Rống!"

Cự nhân gầm lên, tựa như sóng lớn cuồn cuộn vỗ bờ, chấn động nhân tâm.

"Răng rắc!"

Một đạo thanh lôi xé rách hư không, tốc độ cực nhanh, khi tiếng sấm vang vọng đến vực sâu, pháp tướng Thanh Loan đã tới gần Dân Trác.

Nhìn cự nhân do Dân Trác biến thành, Tần Tang không chút do dự, điều khiển Pháp tướng Thanh Loan lao thẳng tới! Trong mấy lần đại chiến trước đây, Dân Trác không chỉ một lần thi triển môn thần thông này, quả thực không tầm thường.

Trên thực tế, thần thông huyết mạch của dị nhân tộc đều không đơn giản.

Trước đó Tần Tang không coi trọng Dân Trác, cũng không cố ý nhắm vào lão làm gì, nhưng một thần thông thi triển lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt tu sĩ Luyện Hư, ít nhiều cũng sẽ để lộ ra nhược điểm, trừ phi thần thông kia đã hoàn mỹ, hoặc là che giấu đủ tốt.

Huống chi Dân Trác đột phá chưa lâu, thần thông cũng chưa thuần thục.

Trong mắt Tần Tang, thần thông của Dân Trác còn lâu mới hoàn mỹ, liếc mắt đã nhìn ra, trước ngực Pháp tướng Thanh Loan lóe lên linh quang, linh bài phá không bay ra, đánh thẳng về phía thủy cự nhân.

"Là ngươi!"

Dân Trác nhận ra Pháp tướng Thanh Loan, không thể tin nổi.

Đối mặt với đại quân Lô Vương cường đại, Đại cung phụng tự mình ra trận, hắn sao có thể dám phân ra pháp tướng, đến đây tranh đoạt Đại Dư Tiên Sơn!

Kinh ngạc, sợ hãi, hối hận.

Lão chưa kịp cảm nhận những cảm xúc này, kình phong đã ập tới, cho dù Dân Trác phản ứng không chậm, nhưng cũng quá gấp gáp, thủy cự nhân vội vàng giơ hai tay lên đỡ.

Linh bài to như một ngọn núi nhỏ, mang theo lực lượng kinh khủng, hung hăng đánh vào hai cánh tay của thủy cự nhân.

Chỉ thấy sóng nước trong hư không tung bay, cánh tay của thủy cự nhân bỗng chốc trở nên hư ảo, phảng phất không chịu nổi, bị đánh trở về nguyên hình.

Thủy cự nhân chấn động, ngã xuống vực sâu hun hút, Dân Trác chỉ cảm thấy khí tức trong cơ thể đột nhiên ngưng trệ, tuy không bị thương, nhưng cũng không thoải mái gì.

Đợt công kích này chỉ là bắt đầu, thủy cự nhân vừa bị đánh rơi, trước người đã có thanh quang nở rộ.

Chân Lôi Thanh Loan phi độn có thể coi là độn pháp thượng thừa trong cảnh giới Luyện Hư, Dân Trác căn bản không kịp trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Pháp tướng Thanh Loan tới gần, bất lực.

'Vù!'

Pháp tướng Thanh Loan duỗi ra một móng vuốt, chụp về phía ngực thủy cự nhân.

Đáng sợ không phải là móng vuốt, mà là thanh sắc lôi ti ẩn hiện trên bề mặt móng vuốt, đó là Chân Lôi Thanh Loan mà Tần Tang đã sớm độ vào trong cơ thể Pháp tướng Thanh Loan!

Ngay từ khi khai chiến, Dân Trác đã được chứng kiến uy lực của Chân Lôi Thanh Loan, lúc này trong lòng vô cùng kinh hãi.

Giờ phút ngàn cân treo sợi tóc, thủy cự nhân không thể trốn tránh, chỉ có thể co rúm toàn thân, hóa thành một quả cầu nước khổng lồ, bao bọc Dân Trác ở chính giữa.

Thủy cầu nặng nề, bên trong nước lấp lóe ngân quang, tựa như thủy ngân.

'Bành!'

Bề mặt thủy cầu bị một móng vuốt khổng lồ đánh trúng, nước bắn tung tóe, lõm xuống một mảng lớn.

Móng vuốt phá vỡ, nghiền nát, đâm vào bên trong thủy cầu.

Không ngờ bên trong thủy cầu còn có một tầng thần dị khác, giống như có thể không ngừng khuếch trương, Pháp tướng Thanh Loan lao tới cực nhanh, khoảng cách giữa móng vuốt và Dân Trác trong thủy cầu tuy đang rút ngắn, nhưng lại chậm hơn rất nhiều.

Ầm ầm ầm. . . . .

Thủy cầu rung chuyển kịch liệt, hiển nhiên môn thần thông này cũng có cực hạn, nhưng cũng đủ để tạm thời hóa giải tình cảnh của Dân Trác, cho lão cơ hội thi triển thủ đoạn khác.

Bất quá Dân Trác vẫn đánh giá thấp uy lực của một kích này.

Ầm!

Thanh Lôi bùng nổ, bên trong thủy cầu tràn ngập lôi quang.

Dân Trác hoa mắt chóng mặt, nếu như kiện bảo vật hộ thân kia chưa bị hủy, có lẽ còn có thể tranh thủ thêm chút thời gian, nhưng cuộc đời lại không có nếu như.

. . .

Thánh Hồ.

Tổ điện Trường Hữu Tộc.

Dân Thuật ngồi xếp bằng trước người sáp, chuyên tâm thôi động trận pháp.

Một tầng lửa nhàn nhạt thiêu đốt trên người sáp, ngọn lửa cực kỳ ổn định, người sáp đã gầy đi so với lúc trước, thoạt nhìn còn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian.

Đúng lúc này, Dân Thuật đột nhiên biến sắc, hoảng sợ thất thanh.

"Vù!"

Ngọn lửa trên thân người sáp bỗng chốc bùng phát dữ dội, tốc độ hòa tan đột nhiên tăng nhanh, sáp ong như nước, chảy xuôi theo cơ thể, trong nháy mắt đã loang ra một mảng lớn trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment