Chương 3314: Thần niệm xuyên bia
Chương 3314: Thần niệm xuyên bia
Dịch: Thanh Kỳ
Tổ điện Trường Hữu tộc.
Dân Thuật mặt mày hoảng sợ.
Ngọn lửa trên người sáp ngày càng dữ dội, sáp ong tan chảy bao phủ mặt sàn đại điện.
Cuối cùng, cơ thể người sáp cũng bị thiêu rụi gần như không còn!
"Phụ thân!"
Dân Thuật kêu thảm một tiếng, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, gã không dám tưởng tượng, người sáp cháy hết sẽ có ý nghĩa gì đối với phụ thân và Trường Hữu tộc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở vùng đất ô trọc?
… …
Trên điển tịch không hề nói dối, người sáp cháy hết, thương thế tái hiện.
Vô tận cảm giác suy yếu ập đến trong lòng Dân Trác, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, hơn nữa còn khiến cho vết thương cũ nặng hơn gấp bội, khiến lão gần như mất đi toàn bộ sức lực.
Lão chưa bao giờ cảm thấy bản thân suy yếu đến như vậy, ngay cả sau khi độ kiếp cũng chưa từng có.
"Hửm?"
Tần Tang cảm nhận được sự thay đổi của Dân Trác, trong lòng kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra với Dân Trác, đột nhiên lại mất đi năng lực phản kháng.
Để đề phòng đối phương giở âm mưu quỷ kế, Tần Tang không hề nương tay, cho đến khi móng vuốt cắm vào đỉnh đầu Dân Trác, mới xác định Dân Trác thực sự đã suy yếu.
Nhìn thấy Dân Trác sắp chết, ánh mắt Thanh Loan pháp tướng ngưng tụ, thu hồi vài phần lực vào thời khắc cuối cùng, giữ lại mạng sống cho Dân Trác.
"Vèo!"
Mấy đạo thiểm điện hiện ra trong hư không, hóa thành lôi trảo, bóp chặt cơ thể tàn phế của Dân Trác.
Lôi đình rót vào nội phủ và xương cốt, triệt để giam cầm Dân Trác.
Chiến trường yên tĩnh trở lại.
Thắng bại đã phân!
Dân Trác chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện mình vẫn còn sống, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Lão đã suy yếu đến cực điểm, miễn cưỡng giữ được mạng sống, nhìn Thanh Loan pháp tướng, khàn giọng nói: "Sai lầm lớn nhất đời lão phu, chính là chọn trở thành địch nhân của đạo hữu."
Tần Tang im lặng không trả lời.
Tu luyện đến cảnh giới này, trong lòng mỗi người đều có chấp niệm, dù cho Dân Trác một cơ hội nữa, lão cũng chưa chắc đã thay đổi quyết định.
"Ngươi còn muốn nói gì nữa?" Tần Tang thản nhiên hỏi.
Dân Trác cũng không cầu xin tha thứ, gian nan đảo mắt, nhìn về phía Đại Dư tiên sơn, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, thở dài: "Nếu đạo hữu muốn hỏi về ngọn núi này, lão phu không có gì phải giấu giếm, bởi vì lão phu cũng biết rất ít. Chỉ biết ngọn núi này là một trong số Cổ Tiên sơn, địa vị cực lớn, còn về cách thu phục ngọn núi này, tiên sơn có gì kỳ lạ, lão phu hoàn toàn không biết!"
Tần Tang âm thầm nhíu mày, xem ra Dân Trác khá thẳng thắn, nhìn không giống như đang giả vờ.
Hắn có thể thử sưu hồn, nhưng bí thuật này dùng trên người cường giả cấp Luyện Hư rất khó có kết quả tốt, hơn nữa cảnh giới của bọn họ không chênh lệch nhau quá nhiều, nhiều nhất cũng chỉ thu được một số mảnh vỡ ký ức rời rạc, chưa chắc đã là thứ hắn muốn.
Sau đó, trải qua một phen tra hỏi, Dân Trác quả nhiên rất thẳng thắn, nói thẳng ra những nội dung hắn nhìn thấy trên điển tịch cùng với những suy đoán của mình.
Đáng tiếc, vẫn không có câu trả lời mà Tần Tang muốn nhất, làm thế nào mới thu phục được ngọn núi này!
Lúc trước, hắn phải vất vả chờ đợi bên ngoài, sau đó lại giao đấu với Dân Trác, đã trì hoãn rất nhiều thời gian, thủy triều ngày càng gần, thời gian của hắn không còn nhiều.
Tra hỏi xong, Tần Tang ném Dân Trác sang một bên, đợi sau này có thời gian sẽ hỏi những vấn đề khác.
"Đại Dư tiên sơn, Viên Kiệu Hải Thị."
Tần Tang không ngờ Đại Dư tiên sơn lại có lai lịch như vậy, một trong số Cổ Tiên sơn, tại sao lại rơi xuống Phong Bạo giới?
Lại một lần nữa chứng minh Phong Bạo giới không hề tầm thường!
Vị trí của Đại Dư tiên sơn cũng rất đặc biệt, chắn ngay trước Đạo Tiêu môn.
Phong Bạo giới có đủ loại kỳ dị, ngoài Tử Vi cung ra, liệu có gì liên quan đến ngọn núi này không? Dị nhân tộc và Phong Bạo giới bởi vì tiên sơn mà có liên quan đến nhau, nếu vậy thì Phong Bạo giới phi thăng đến Vụ Hải chưa chắc đã là trùng hợp!
Tần Tang lách mình bay đến gần Đại Dư tiên sơn, bay vòng quanh tiên sơn một vòng, ngoại trừ khe hở và tấm bia đá, cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào, giống như Dân Trác, hắn cũng đầy nghi hoặc, không rõ rốt cuộc ngọn núi này có điểm thần kỳ nào.
Gặp phải dị bảo bực này, hắn chắc chắn muốn chiếm lấy.
Trầm ngâm một lát, Tần Tang thử đến gần tiên sơn, cuối cùng thuận lợi đáp xuống bệ đá, đi đến trước tấm bia đá.
Hành động này không kích hoạt bất kỳ dị biến nào, Tần Tang giơ một cánh tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tấm bia đá, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ý thức của hắn rót vào tấm bia đá, thử nhiều lần liên tiếp, cuối cùng cũng nắm bắt được một tia khí tức, tựa như phá vỡ một cánh cửa, cảm giác như bản thân đang tiến vào một không gian hư vô, rộng lớn vô ngần, trống rỗng.
Không gian chợt chấn động, ý thức của Tần Tang bị đẩy lùi, hắn mở mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, lần này mặc dù thất bại, nhưng đã chứng minh suy đoán trước đó của hắn, tấm bia đá quả nhiên ẩn giấu huyền cơ!
Tần Tang tăng cường lực lượng thăm dò, dần dần phát hiện ra một số quy luật, không gian trong tấm bia đá chấn động đồng bộ với tiên sơn, hắn phân ra một tia thần niệm để ý bên ngoài, chuẩn bị sớm, đề phòng ý thức bị đẩy ra.
Tần Tang càng đi sâu vào, hắn lại phát hiện ra những thay đổi mới, tần suất và biên độ chấn động mạnh hơn.
"Ầm, ầm, ầm!"
Đại Dư tiên sơn liên tiếp rung chuyển dữ dội, trong khe hở, thanh quang nổi lên, mỗi lần ít nhất có hơn mười đạo thanh linh khí bị đánh bay ra ngoài.
Cao thủ Trường Hữu tộc bên ngoài mừng như điên, dựa theo quy luật trước kia, thanh linh khí sẽ ngày càng ít đi, lần này lại bùng nổ dữ dội như vậy, hiện tại đã gấp đôi so với lần trước.
Cao thủ Huyền Thiên cung thì hai mắt đỏ ngầu.
Tần Tang không còn để ý đến những thay đổi bên ngoài, hắn gần như dồn toàn bộ ý thức vào việc thăm dò không gian trong tấm bia đá.
Càng đi về phía trước càng khó khăn hơn, hắn cảm thấy mình sắp đi đến điểm cuối, bên trong không gian vẫn không có gì. Trên thực tế, đây chỉ là cảm giác của Tần Tang, căn cứ vào lẽ thường mà tưởng tượng ra một không gian, chưa chắc đã thật sự tồn tại.
Ngoài ra, hắn không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả đây là loại tồn tại như thế nào, có lẽ là trong tấm bia đá ẩn chứa một loại lực lượng chưa từng gặp nào đó.
Tần Tang cảm thấy tâm thần bị trùng kích cực kỳ mãnh liệt, dường như đang chống lại một cỗ ý chí vô hình, đối phương đang liều mạng đuổi hắn đi.
Chẳng lẽ Đại Dư tiên sơn đã sinh ra ý chí?
Tần Tang không rõ ràng, đây cũng chỉ là cảm giác của hắn, từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra dù chỉ là một tia khí tức chân chính.
Không biết đã bị trùng kích bao nhiêu lần, Tần Tang rốt cuộc cũng đến được điểm cuối của không gian trong bia đá.
Lúc này, chấn động vẫn chưa dừng lại, nhưng Tần Tang lại có cảm nhận hoàn toàn mới.
Thông qua tấm bia đá, hắn cảm nhận được sự tồn tại của cả ngọn tiên sơn!
Thế núi, cấm chế trong núi, những luồng khí tức mờ ảo kia, thậm chí là từng khối đá, từng vách núi, đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, chân thật đến vậy!
Trước đây, hắn không biết phải làm gì với Đại Dư tiên sơn, bây giờ thì đã có được chìa khóa, có thể nếm thử làm gì đó rồi.