Chương 3321: Khô lâu ô kim
Chương 3321: Khô lâu ô kim
Dịch: Độc Hành
"Khả năng là ở Lô phủ, cũng có thể là bị Lô Vương mang theo người. Nếu mấy vị tìm được Thận Lâu giác, nếu muốn bán, không ngại suy tính một chút đến Hoàng tộc, chắc chắn sẽ khiến Tần chân nhân hài lòng."
Thiếu sư tha thiết nói.
Thực lực hắn tuy mạnh, lại là ngoại tộc, không có tư cách tiến vào thánh địa của dị nhân tộc, bảo vật này với hắn cũng vô dụng.
Thận Lâu giác của Ti U tộc nhất định phải do hậu duệ Ti U tộc chấp chưởng, mà trong tộc, người duy nhất kết giao với hắn là Tư Lục. Trừ phi hắn muốn vứt bỏ đồ vật vô dụng, nếu không Tư Lục tất nhiên không bỏ ra nổi thù lao cao hơn so với Hoàng tộc.
Yển Sơn Tư gia vốn đã có một viên Thận Lâu giác, mà dưới trướng Tư Lục cũng không có cao thủ đỉnh tiêm, vậy là đủ rồi, hơn nữa Thận Lâu giác đối với bọn họ ý nghĩa không lớn.
Cơ duyên trong thánh địa vô số, nhưng đồng thời cũng là nơi tôi luyện tu sĩ dị nhân tộc, sàng lọc cường giả. Bên trong nguy cơ tứ phía, có một số nguy hiểm không phải muốn tránh là tránh được, không có đủ thực lực, nhiều người chưa chắc đã là chuyện tốt, thánh địa cũng có thể biến thành tử địa.
Hắn không ý kiến với chuyện này, Thiếu sư bất đắc dĩ, vẫn phải nể mặt nhau, cũng không thể ép buộc hắn giao Thận Lâu giác ra.
Trong khi nói chuyện, thế cục trên chiến trường đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, bên ngoài Lô phủ thất thủ, nội phủ sụp đổ theo, lá cờ bị xé rách thành từng mảnh, theo gió tiêu tán. Đại trận bảo hộ phủ bị phá, đại quân phía trước không còn trở ngại.
Trận chiến này, Tư Lục hoàn toàn giành thắng lợi.
Từ nay về sau, Hàn Giang Lô gia không còn tồn tại!
Lúc này, Thiếu sư hợp thời xuất hiện, trước mặt mọi người tuyên bố chiếu lệnh của Ti Hoàng, sắc phong Tư Lục làm tân Yển Vương, không chỉ đại diện cho Hoàng gia tán thành y là Yển Vương chính thống, cũng ngầm cho phép kết quả Lô gia bị diệt.
Nhìn thấy thái độ của Hoàng gia, các thế lực khác đều thu hồi tâm tư, danh tiếng Yển Sơn Tư gia và Yển Vương, lần nữa được người Ti U tộc biết đến.
Tư Lục báo được đại thù, nhưng muốn khôi phục Yển Sơn Tư gia, không phải một sớm một chiều. Những việc vặt phía sau, hắn không quan tâm, không lâu sau thì trở về Phong Bạo Giới. Tố Nữ và Chu Tước ở lại một thời gian, hiệp trợ Tư Lục.
. . .
Thanh Dương Quan.
Hắn đi một chuyến, cũng không tốn quá nhiều thời gian, trở lại động phủ, đánh thức Dân Trác, giải khai một phần phong ấn trên người lão.
Dân Trác chậm rãi mở hai mắt, phát hiện bản thân vẫn bị giam cầm, toàn thân không thể động đậy, bất quá thương thế bên trong cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian này, hắn cho lão ăn các loại thánh dược chữa thương, cũng không tiếc hao phí chân nguyên, tự mình chữa thương cho lão. Nhưng Dân Trác không cho rằng hắn làm vậy là xuất phát từ thiện ý, không biết hắn đang có âm mưu gì.
"Tần chân nhân rốt cuộc muốn xử trí lão phu thế nào? Chi bằng cho thống khoái!"
Dân Trác lạnh lùng nói.
Lão vốn dĩ còn ôm một tia hy vọng đầu nhập vào hắn, nhưng nhìn thái độ của hắn trong khoảng thời gian này, căn bản không có ý đó. Lão dần dần ý thức được, hắn e là sẽ không để lão sống sót rời khỏi, đồng thời bởi vì cử chỉ kỳ quái của hắn, đáy lòng lão dâng lên hàn ý khó hiểu.
Hắn lấy ra hai bồ đoàn, bản thân ngồi xếp bằng trên một cái, khẽ đưa tay, Dân Trác không có chút năng lực phản kháng, ngay ngắn rơi xuống đối diện hắn.
"Ngươi muốn làm gì!"
Dân Trác cảm nhận được nguy hiểm, nghiêm nghị quát hỏi.
Lời còn chưa dứt, Thiên Quân giới lóe sáng, bắn ra một đạo quang mang ô kim, rõ ràng là một cái đầu lâu. Xương đầu tỏa ra quang hoa ôn nhuận, hiển hiện quang mang ô kim, hốc mắt trống rỗng, lại phảng phất có tia sáng quỷ dị ẩn hiện.
Cái Khô lâu ô kim này là chiến lợi phẩm sau khi hắn chém giết Minh Cốt lão tổ, chính là nhục thân biến thành sau khi Minh Cốt lão tổ chết đi.
Vật này vốn dĩ đầy vết nứt, hắn cũng không biết nó có uy năng gì, tạm thời cất đi. Sau này, lúc rảnh rỗi, hắn lấy ra lĩnh hội, phát hiện ra nó có thể tự mình khôi phục như cũ, may mà không phải Minh Cốt lão tổ sống lại.
Hắn kết hợp với lý giải của bản thân về luyện khí đạo, xem nó như một kiện pháp bảo, sau khi thử nghiệm nhiều lần, hiểu rõ về Khô lâu ô kim càng ngày càng sâu. Sau đó, hắn tự mình tế luyện nó, nảy ra một ý nghĩ, chuẩn bị thử trên người Dân Trác.
Khô lâu ô kim lơ lửng giữa hai người, đối diện với Dân Trác. Bị đôi hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm, Dân Trác cảm thấy đáy lòng dâng lên một luồng lạnh lẽo, cảm giác bất an.
Hắn liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, quang mang Ô kim lưu chuyển bất định, bề ngoài Khô lâu ô kim tựa như bốc cháy lên ngọn lửa màu đen, hư ảo. Lửa Ô kim không hề nóng, ngược lại khiến Khô lâu ô kim càng thêm quỷ dị.
"Mạo phạm."
Hắn thản nhiên nói, tâm niệm vừa động, Khô lâu ô kim bay về phía Dân Trác.
"Đây là cái gì..."
Dân Trác kinh hãi, há miệng định hỏi, chợt thấy cơn đau kịch liệt ập đến.
Chỉ thấy Khô lâu ô kim trực tiếp gắn lên đỉnh đầu lão, phần dưới dính chặt lấy da đầu.
Dân Trác như mọc thêm một cái đầu, chỗ kết nối bỗng nhiên bắn ra hư hỏa Ô kim.
"A!"
Dân Trác phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ. Tu vi của lão bị phong ấn, nhưng thần trí vẫn còn, lại không thể chịu đựng nổi loại thống khổ này.
Xuyên qua lửa Ô kim, có thể nhìn thấy, quang mang như lưỡi dao sắc bén, đang rạch da thịt lão. Khô lâu ô kim đã khảm vào da đầu, hơn nữa còn tiếp tục chui vào trong, ý đồ tiến vào cơ thể lão.
Dân Trác thống khổ vô cùng, nhưng bởi vì toàn thân bị giam cầm, không thể giãy giụa.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Khô lâu ô kim.
Không có vết thương như bình thường, bởi vậy cũng không có máu tươi, chỉ có vô số mầm thịt nhúc nhích, không biết là của Dân Trác hay Khô lâu ô kim, hoặc là cộng sinh trên thân cả hai, vô cùng quỷ dị.
Khô lâu ô kim càng lúc càng tiến sâu, Dân Trác phát ra tiếng kêu khàn khàn thê lương, khí tức dần dần suy yếu, thi khí đang xâm nhập vào cơ thể lão.
Kinh khủng hơn chính là, Dân Trác cảm giác ý thức của mình bắt đầu mờ mịt.
"Tiến triển thuận lợi hơn dự đoán."
Hắn âm thầm gật đầu, trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, thần sắc bỗng nhiên ngưng trọng.
Khô lâu ô kim gần như đã chui vào một nửa thân thể Dân Trác, bỗng nhiên kịch liệt rung động, quang mang ô kim chớp động, trong cơ thể Dân Trác xuất hiện một cỗ lực lượng điên cuồng chống cự.
Hắn nhướng mày, lập tức xuất thủ, ý đồ ổn định Khô lâu ô kim, không ngờ cỗ lực lượng bài xích kia lại cực kỳ cường đại, không thể làm gì được.
"Bành!"
Một tiếng vang thật lớn, quang mang đột nhiên biến mất, Khô lâu ô kim bị bắn ra khỏi cơ thể Dân Trác.
Nhục thân Dân Trác hoàn hảo, không nhìn ra chút vết thương nào, nhưng cơn đau vẫn còn đó, khí tức yếu ớt, dường như Khô lâu ô kim đã tạo thành tổn thương cực lớn cho lão, hồi lâu sau mới khôi phục được một tia nguyên khí.
"Ma đầu, ngươi uổng xưng là Chân nhân Đạo môn!"
Dân Trác gào thét, ánh mắt tràn ngập hận ý.
Hắn làm như không nghe thấy, cầm Khô lâu ô kim trong tay, nhớ lại quá trình vừa rồi, yên lặng suy tư.
Tu vi Dân Trác bị hắn phong ấn hoàn toàn, theo lý thuyết không có khả năng phản kháng, nhưng cỗ lực lượng kháng cự kia lại tồn tại chân thật.
Cẩn thận phỏng đoán, hắn đại khái đoán ra nguồn gốc cỗ lực lượng bài xích kia, xuất phát từ bản năng sinh tồn và ý chí của Dân Trác, đồng thời cũng từ chính Khô lâu ô kim. Hai bên vốn không hợp nhau, cưỡng ép kết hợp nhất định sẽ thất bại.
Lại nói, bản thân hắn có kinh nghiệm trước đây, muốn thông qua Khô lâu ô kim thao túng một bộ hoạt thi. Tu sĩ Luyện Hư có thọ nguyên vô tận, ý chí kiên định, cực kỳ khó tiêu diệt, gần như không có khả năng biến bọn họ thành luyện thi khi còn sống, ít nhất với tu vi hiện tại của hắn là không thể, hơn nữa hắn cũng từ bỏ thi đạo từ lâu rồi.