Chương 361: Giếng Cổ Và Dây Mây
Chương 361: Giếng Cổ Và Dây Mây
Trong đình viện cỏ hoang mọc um tùm, phòng xá, đình, hành lang sụp đổ hơn nửa, quanh cảnh xưa kia đã không còn.
Tần Tang kìm nén sự vui mừng, cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía, thu liễm khí tức rồi kín đáo đi theo Hỏa Ngọc Ngô Công tiến vào bên trong đình viện.
Cuối cùng Tần Tang bước vào trong một sân viện hoang vắng, đứng trước cửa vòm đánh giá sân viện trước mắt.
Cho dù đã thành phế tích, nhưng người phàm khó mà tưởng tượng ra được sự xa hoa vốn có của nó. Sân viện được ốp bằng những miếng ngọc quý hình vuông, nếu đặt đống đá ngọc này ở thế tục thì mỗi một miếng đều được coi như trân bảo truyền thế.
Có một vài ngọc thạch đã vỡ vụn hoặc không còn nguyên vẹn, trong khe hở ở giữa ngọc thạch mọc rất nhiều cỏ dại, hơn nữa phía sau chỉ còn lại những bức tường đổ nát khiến cả sân viện trở nên càng hoang vu hơn.
Sân viện không lớn nên vừa vặn xem được trọn vẹn khoảng sân.
Nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy được điểm kỳ lạ nào.
Tần Tang dùng thần thức quét qua quét lại trong sân viện mười mấy lần, bất kể là xó xỉnh nào cũng không buông tha nhưng vẫn không tìm được linh vật, cũng không phát hiện ra nơi nào có sự tồn tại của cấm chế ẩn giấu.
Điều kì lạ là mục tiêu của Hỏa Ngọc Ngô Công rất rõ ràng, chính là cái tiểu viện này.
Hỏa Ngọc Ngô Công giãy giụa mãnh liệt trong lòng bàn tay của Tần Tang, nó nôn nóng gặm nuốt linh lực trói buộc ở trên người. Chắc chắn cảm ứng của nó không phải là giả, trong sân viện này nhất định có mờ ám.
Tần Tang cau mày, giơ chân cẩn thận bước vào trong, hắn đi dọc theo góc tường một vòng, sau đó đi qua từng tấc một trong sân viện, tất cả đều rất bình thường, thậm chí hắn thử thăm dò phá hư một miếng bảo ngọc lót sân, nhưng không bị phản kích lại.
Chuyện đó cũng không nằm ngoài suy đoán, nếu như món linh vật đó có thể tìm thấy dễ dàng như vậy thì đã sớm bị người khác lấy đi mất rồi.
Tần Tang trở lại trước mái cửa vòm, cúi đầu nhìn Hỏa Ngọc Ngô Công, sau đó thả nó ra.
Lại thấy thân thể hẹp dài của Hỏa Ngọc Ngô Công ngay lập tức cong lại rồi bắn ra, giống như một trận bão lửa bắn ra ngoài rồi rơi xuống rìa ngọc quý lát đường, rồi một màn khiến Tần Tang phải kinh ngạc đã hiện ra.
Hỏa Ngọc Ngô Công lại một lần nữa bò men theo một con đường rất kỳ lạ, nó nhanh chóng bò đi trên mặt đất. Thân thể nó khi thì ngoằn ngoèo, khi thì lắc lư qua lại, tuyến đường mà nó bò không phải là đườngt hẳng, vừa phức tạp lại vừa thần bí.
Tốc độ bò của Hỏa Ngọc Ngô Công càng lúc càng nhanh, Tần Tang đột nhiên cảm giác được sự chập chờn mờ mịt trong sân viện.
Trước đó, Tần Tang không phát hiện có bất kì điều kỳ lạ nào!
Chẳng lẽ đây là một loại ảo trận nào đó?
Thời gian dần trôi qua, dùng mắt thường cũng có thể thấy được trong không trung đột nhiên xuất hiện từng đợt chấn động, cũng may những đợt chấn động đó không quá rõ ràng, nếu không rất dễ dẫn người khác tới.
Nhưng cho đến giờ phút này, Tần Tang vẫn không cách nào cảm giác được trận pháp được bố trí ở trong sân viện là loại trận pháp gì chứ đừng nói tới cách phá giải trận pháp.
Ngay khi Tần Tang đang thầm kinh ngạc, nửa người trên của Hỏa Ngọc Ngô Công đột nhiên biến mất không lý do. Hai mắt Tần Tang ngừng lại, vội vàng thôi động cấm chế trên thân thể của Hỏa Ngọc Ngô Công, ra lệnh cho nó đứng yên tại chỗ.
Một nửa thân của Hỏa Ngọc Ngô Công tiến vào trong không gian không rõ, nửa thân còn lại ở bên ngoài, dường như bị hư không cắt đứt thân thể, vô cùng quỷ dị.
Tần Tang đi đến bên cạnh Hỏa Ngọc Ngô Công, lại phát hiện dù mình có chuyển động như thế nào thì đều không thể tiến vào trong không gian kia, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Cân nhắc trong chốc lát, Tần Tang lệnh cho Hỏa Ngọc Ngô Công lui về trước cửa vòm, sau đó dùng thần thức bám vào thân thể của Hỏa Ngọc Ngô Công, rồi đi giống như cách của nó tiến vào trong sân viện.
Ban đầu cũng không có gì khác thường, nhưng sau một thời gian ngắn trôi qua, Tần Tang phát hiện bên người hắn đột nhiên xuất hiện một luồng sương mù. Luồng sương mù càng lúc càng dày đặc, cảnh vật xung quanh đều trở nên giống như mộng ảo không rõ ràng, giống như đang ở trong tiên cảnh.
Đột nhiên, trong lòng hắn chấn động, dừng bước lại, trước mặt hắn xuất hiện một cái gương kỳ dị, mặt kính hơi chập chờn, tựa như được tạo ra bằng nước.
Đây chính là trung tâm của trận pháp, trong lòng Tần Tang hiểu ra. Hẳn vừa rồi Hỏa Ngọc Ngô Công đã tiến vào trong Thủy Kính, cho nên một nửa thân của nó mới biến mất.
Hỏa Ngọc Ngô Công vẫn còn nguyên vẹn, có thể thấy được rằng bên trong không có nguy hiểm gì, tuy nhiên vẫn nên thận trọng thì tốt hơn.
Tần Tang gọi Ô Mộc Kiếm ra để hộ thể, sau đó nhấc chân bước vào trong Thủy Kính.
Trong chốc lát, mây mù tan biến.
Đình viện vẫn là đình viện đó.
Núi xa vẫn là núi xa.
Phù vân đỏ thẫm trên không trung tựa như biển lửa che lấp không gian.
Tất cả mọi thứ trước đó dường như chỉ là một giấc mơ.
Ngoại trừ những thứ đó ra, một điều thay đổi duy nhất là ở giữa sân viện có nhiều thêm một cái giếng. Lúc này Tần Tang đứng bên cạnh giếng, hơi hơi cúi người nhìn xuống bên dưới.
Giếng cổ sâu thẳm, thần thức của Tần Tang quét qua đáy giếng, tất cả đều bình thường, hoàn toàn là một miệng giếng bình thường. Mắt thường có thể cố gằng nhìn đến đáy giếng, nước trong giếng đã sớm khô cạn. Dưới đáy giếng hiện ra một thứ màu đen thâm thúy, bên dưới có một thềm đá bé đủ cho một người đi qua, kéo thẳng tới lòng đất.
Chủ nhân của đình viện bày ra trận ảo mạnh mẽ và bí ẩn như vậy là để che giấu miệng giếng này!
Trong lòng Tần Tang vô cùng mong đợi, sờ vào một cái túi Thi Khôi, một cỗ cương thi nhảy vào trong giếng, dọc theo thềm đá đi xuống bên dưới, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của hắn.