Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 391 - Chương 391: Mê Hoặc Chí Mạng

Chương 391: Mê Hoặc Chí Mạng Chương 391: Mê Hoặc Chí Mạng

Tần Tang cực kỳ tỉnh táo, dư quang luôn quan sát thế cục xung quanh.

Hỏa Điểu cũng phát hiện sự tồn tại của hắn, từng cơn lốc xoáy hỏa diễm đánh úp lại đây, Tần Tang không những không tránh, mà còn bảo vệ chỗ hiểm, chủ động đương đầu một trong số luồng hỏa diễm đó. Chỉ thấy toàn thân đau đớn, bị đánh thành trọng thương, nhưng lại nhờ lực va chạm tránh thoát đợt công kích của Địa Khuyết lão nhân.

Luồng linh lực kia xẹt qua lưng Tần Tang kéo theo một mảng lớn huyết nhục, xương trắng đều lộ ra.

Thương càng thêm thương, Tần Tang hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó trong tầm mắt đột nhiên bị luồng ánh sáng màu trắng chói mắt bao phủ. Những con Hỏa Điểu chìm trong ánh sáng, tiếng hót lanh lảnh vang vọng, lại mang theo mùi vị kinh hoảng.

Mà giữa tiếng kêu của Hỏa Điểu còn có tiếng thét bạo ngược của Huyền Vũ đạo trưởng và thanh âm điên dại của Địa Khuyết lão nhân.

Thành công rồi!

Trong lòng Tần Tang vui mừng một trận, tại một khắc cuối cùng trước khi bị xung kích, hắn liều mạng mặc kệ đau nhức trên người, vội vàng thu hồi Thập Phương Diêm La Phiên, phát động xong Âm Hồn Tơ, thuận tiện vồ trúng một thứ ở trong luồng ánh sáng trắng, sau đó bay ngược về sau.

Lúc này, toàn thân không một chỗ lành lặn.

Bất luận là lốc xoáy hỏa diễm hay đợt tấn công của Địa Khuyết lão nhân đều có thể giết được hắn.

Tần Tang nghĩ lại tình huống nguy hiểm ban nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa ho ra một ngụm máu liền vội vàng nuốt một viên đan dược chữa thương của Địa Khuyết lão nhân, xóa đi mùi máu tanh trên thân, một lần nữa ẩn nấp.

Sau khi thu hồi Thập Phương Diêm La Phiên, Tần Tang phát hiện còn có túi Giới Tử của Địa Khuyết lão nhân, trong lòng không khỏi mừng rỡ, cuối cùng cũng không uổng phí bản thân mạo hiểm, những con Luyện Thi và pháp khí kia bị hủy không vô ích!

Túi Giới Tử có cấm chế của Địa Khuyết lão nhân, nhưng lão ta đã chết, nó trở thành vật vô chủ. Hơn thế nữa, Tần Tang phát hiện loại cấm chế này là do Thiên Huyễn Thần Âm chi lực tạo thành.

Nhờ Địa Khuyết lão nhân bức ép, tài nghệ của hắn về mặt cấm chế tăng tiến vùn vụt, vả lại hắn rất quen thuộc Thiên Huyễn Thần Âm, suy nghĩ một phen hẳn sẽ phá giải được.

Tần Tang đè xuống hưng phấn ở trong lòng, thu hồi túi Giới Tử, cẩn thận từng li từng tí quan sát thế cục xung quanh, lại thấy một tia sáng trắng lóe ra từ trong bầy Hỏa Điểu. Huyền Vũ đạo trưởng thế mà vẫn chưa chết, thực lực thật đúng là mạnh mẽ.

Luồng sáng trắng mờ đi, lộ ra đao phù vỡ nát tả tơi và một viên Kim Đan phủ đầy vết nứt.

Rắc!

Kim Đan và đao phù cùng lúc vỡ vụn, hóa thành điểm điểm ánh sáng, tiêu tan giữa hư không.

Nguyên Thần của Huyền Vũ đạo trưởng bay ra ngoài, mờ nhạt tới cực điểm.

- Đa tạ ân công trượng nghĩa tương trợ.

Huyền Vũ đạo trưởng hành lễ hướng về phía trên, giọng của y cũng có vẻ hư vô mờ mịt, biết thời gian của mình không nhiều, giọng điệu gấp rút:

- Không biết ân công xưng hô như thế nào, có thể cho tại hạ gặp một lần trước khi chết được không? Dưới suối vàng, tại hạ nhất định sẽ khắc sâu trong tâm khảm, vĩnh viễn không quên.

Chờ giây lát, bầy Hỏa Điểu bên trong không có một chút động tĩnh nào, người bên trong không hề có ý tứ muốn hiện thân.

Huyền Vũ đạo trưởng thất vọng lắc đầu, mở miệng phun ra một luồng ánh sáng xanh, ánh sáng xanh bao lấy một tấm bùa chú, chất liệu của tấm bùa cũng giống như ngọc xanh, ở giữa khắc một tấm chữ triện phức tạp lạ thường, bốn phía có đường vân màu vàng quấn quanh, có hình dạng khác lạ so với Thiên Cương Đao Phù, Cửu Long Thiên Liễn Phù.

Càng kỳ lạ hơn nữa là ở giữa tấm bùa lại có một Thiên Cung thu nhỏ, mây mù vờn quanh, như ẩn như hiện, thần bí dị thường.

- Lẽ nào là Nội Cảnh Nguyên Phù?

Trong lòng Tần Tang khẽ động.

Quả nhiên, sau đó liền nghe thấy Huyền Vũ đạo trưởng nói:

- Khi nãy hẳn ân công đã nghe thấy, tấm bùa này chính là Nội Cảnh Nguyên Phù mà Địa Khuyết lão quỷ không từ thủ đoạn muốn có được, bần đạo nguyện ý dùng vật này để tạ ơn ân công. Bần đạo sống gần bốn trăm năm, hôm nay thân vẫn đạo tiêu, cũng có thể thản nhiên chịu chết, còn Nội Cảnh Nguyên Phù này xem như là dấu vết duy nhất bần đạo lưu lại trên thế gian này, chỉ mong ân công có thể sử dụng nó thật tốt.

Tấm bùa này đúng là thần kì, nghe Địa Khuyết lão nhân nói, nó có thể trợ giúp Kết Anh, đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng là sự mê hoặc không thể nào cưỡng nổi.

Tuy nhiên, Tần Tang vẫn trốn trong bầy Hỏa Điểu, bất động.

Làm như không nhìn thấy Nội Cảnh Nguyên Phù.

Huyền Vũ đạo trưởng đợi một hồi, thấy không có động tĩnh gì, cười khổ một tiếng, Nguyên Thần càng ngày càng ảm đạm, mãi đến khi tan biến, Nội Cảnh Nguyên Phù trong tay chậm rãi bay xuống dưới.

Mắt thấy món bảo vật này nham thạch nóng chảy cuồn cuộn nuốt chửng.

Trong bầy Hỏa Điểu rối loạn một hồi, đột nhiên có một bóng người lóe ra, làm như định lao xuống, không ngờ lại có bóng người khác xuất hiện, đột nhiên bắn ra bắn ra xiềng xích liên tiếp, trói chặt bóng người kia lại, trói yên lại ngay chỗ đó.

Cùng lúc đó, Nội Cảnh Nguyên Phù sắp sửa rơi vào trong dung nham nóng chảy lặng yên vỡ vụn, cảnh tượng như ánh trăng trong nước, tấm bùa này vốn là vật hư ảo.

Nguyên Thần của Huyền Vũ đạo trưởng lại xuất hiện, không chút do dự nhào về phía bóng người kia.

Sau một khắc, bóng người dĩ nhiên cũng vỡ vụn như Nội Cảnh Nguyên Phù một dạng.

Nó cũng chỉ là một ảo giác mà thôi.

Khuôn mặt Huyền Vũ đạo trưởng tràn đầy ngạc nhiên, sau một hồi lâu, đột nhiên thoải mái, cười to ba tiếng.

- Được! Được! Được!

Mọi thứ mất hết.

Tần Tang trốn trong bầy Hỏa Điểu đổ mồ hôi lạnh đầy mình, Nội Cảnh Nguyên Phù là một mồi nhử phát ra sức hấp dẫn vô cùng to lớn, nhưng đằng sau mồi nhử ấy chính là cạm bẫy chí mạng.
Bình Luận (0)
Comment