Chương 43: Huyết y lâu (2)
Chương 43: Huyết y lâu (2)
-Ai sẽ làm lâu chủ? Là Bạch đại ca hay là Nhạc Lão?
-Ta không gia nhập Huyết Y Lâu.
Bạch Giang Lan lắc đầu.
-Lâu chủ của Huyết Y Lâu sẽ là vệ thống lĩnh thân cận của Vương gia Hắc Hạc Chân Nhân, người này lai lịch thần bí, nội lực xuất thần nhập hóa, khinh công quỷ mị, ta và Nhạc lão đều cảm thấy không bằng. Nhưng mà, dưới trướng Huyết Y Lâu chủ là bốn vị hộ pháp, Nhạc lão là một trong số đó.
Tần Tang cảm thấy kỳ quái.
-Bạch đại ca, võ công của huynh cao như vậy, tại sao...
Bạch Giang Lan nhẹ nhàng thở dài:
-Năm đó vì không muốn liên lụy vợ con nên ta đã tự chặt ngón tay, chấm dứt mọi ân oán giang hồ, trốn vào vương phủ, sớm đã đánh mất chí lớn muốn kiến công lập nghiệp. Hôm nay chỉ nguyện làm hộ vệ bên cạnh Quận Chúa suốt cả một đời, không nhúng tay vào chuyện trong giang hồ. Nhưng dưới tay ta lại có một ít huynh đệ không muốn làm người bình thường, nên sẽ gia nhập vào Huyết Y Lâu, đến lúc đó còn phải nhờ Tần huynh đệ chiếu cố. Tuy Tần huynh đệ không phải là cao thủ đỉnh phong của giang hồ nhưng một thân bản lĩnh của huynh không phải người thường làm được, Huyết Y Lâu không thể thiếu huynh được. Quận chúa từng muốn để huynh làm cận vệ, lại lo lắng không đủ trọng dụng nhân tài nên vẫn còn do dự. Sau đó lúc Quận chúa hỏi ta về Huyết Y Lâu, ta liền lập tức nghĩ đến ngươi.
Tần Tang cười khổ:
-Bạch đại ca quá coi trọng ta rồi,chỉ sợ năng lực của ta không đủ sẽ làm lỡ dỡ đại sự của Vương gia cùng Quận chúa.
Bạch Giang Lan cười ha ha:
-Tần huynh đệ không cần khiêm tốn! Thanh danh của Giang Sơn Lâu ở trong giang hồ quận chúa biết rất rõ, ta làm sao lại không biết, trước khi biết Tần huynh đệ Bạch mỗ vẫn chưa nghe nói có ai lại có thể moi được tin tức từ miệng của đám người điên Giang Sơn Lâu đó...
Tần Tang nghe vậy thì giật mình.
Lại thấy Bạch Giang Lan khoát tay:
-Làm người ai cũng sẽ có bí mật, chỉ cần Tần huynh đệ trung thành cố gắng làm việc cho Vương gia và Quận chúa là được, ta sẽ không làm mọi chuyện phức tạp lên. Lời ít ý nhiều,sau khi Huyết Y Lâu sáng lập mọi việc sẽ do Hộ pháp tự mình làm chủ, Quận chúa cùng Nhạc Lão muốn phân chia thành hai nhánh, Âm Đàn sẽ vào giang hồ chủ yếu là nhắm vào Giang Sơn Lâu, Binh Đàn sẽ xâm nhập vào tiền tuyến, điều tra quân tình, Tần huynh đệ có thể suy nghĩ xem muốn làm việc ở phân đàn nào.
Tần Tang không còn gì để nói, nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Thông qua phong thiền để tiếp xúc với Tiên sư là con đường duy nhất bây giờ để tìm tiên của hắn.
Giữa Binh Đàn và Âm Đàn thì không hề nghi ngờ là Âm Đàn hợp với hắn nhất, Binh Đàn cần xâm nhập tiền tuyến, đao kiếm vô tình, không chừng tên bay đạn lạc mạng hắn nằm luôn ở đó.
Nhưng trong lòng Tần Tang lại nghĩ đến Diêm La Phiên!
Chỗ nào có vong hồn nhiều nhất?
Chiến trường!
Câu nói của Bạch Giang Lan cánh tay đắc lực của hoàng thượng Đại Tùy sẽ được đi nhận sắc phong cùng đó chính là lời hứa hẹn của Quận chúa đối với mình,nhưng nếu như không đủ công lao, vậy khẳng định sẽ coi như mọi thứ chưa từng xảy ra, nơi lập công nhanh nhất khẳng định chính là chiến trường.
-Tần huynh đệ muốn vào Binh Đàn?
Trên mặt Bạch Giang Lan chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, đối với lựa chọn này của hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng nếu Tần Tang đã chọn thì hắn cũng không tiện nhiều lời.
-Tần huynh đệ hãy chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ hồi báo lại với Quận Chúa, Huyết Y Lâu cũng gần hoàn thành rồi, chắc chắn vài ngày nữa sẽ có động tác lớn.
Tiễn Bạch Giang Lan xong, Tần Tang ngồi tĩnh tọa trầm tư rất lâu.
Hắn dự tính tương lai của mình làm quan sẽ làm một sủng thần, hoặc trở thành người thân thiết của Quận chúa, thậm chí làm nô bộc trong Vương phủ cũng được, chỉ cần có cơ hội gặp được tiên duyên thì khuất nhục nào hắn cũng có thể chịu được.
Vạn lần không nghĩ tới hắn sẽ đi làm gián điệp, đặc vụ, thậm chí có thể sẽ làm sát thủ.
Làm loại sự việc này có thể nghĩ được sẽ có nguy hiểm lớn bao nhiêu, mặc dù có Diêm Vương hộ thể nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không có sơ hở nào.
Sau một hồi trầm tư, Tần Tang quyết định, sau khi gia nhập Huyết Y Lâu mọi việc đều chú trọng việc tu luyện mà làm, đồng thời lấy việc bảo toàn tánh mạng làm quy tắc.
Thà rằng không làm được việc chứ không thể đặt bản thân vào nguy hiểm, nhưng vẫn phải lập công lao, mà còn phải lập quang minh chính đại, chứ không làm một anh hùng vô danh.
Mặt khác, khi biết được phía trên Đại Tùy còn có Tiên nhân trông coi, Tần Tang âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mìnhtrước giờ làm việc cẩn thận. Đồng thời âm thầm quyết định sau này cho dù là thu hồn hay là giết người, nhất định phải im hơi lặng tiếng,trừ phi bất đắc dĩ còn không thì sẽ không để lộ bản lĩnh.
Lỡ như làm hỏng đại sự, cùng lắm thì mai danh ẩn tích trốn qua nước khác, làm lại lần nữa,vả lại U Minh Kinh cũng không phải chỉ một hai năm là có thể luyện thành.
Quyết định xong cả người Tần Tang lập tức thả lỏng không ít, cầm lấy bí tịch trên bàn lật ra xem.
Đêm đó, Nhạc Lão đến thăm hỏi.
Trò chuyện rất lâu, Tần Tang thu dọn xong hành lý liền theo Nhạc Lão đi gặp mặt Đông Dương quận chúa, sau đó lặng lẽ rời khỏi Vương phủ, không biết sẽ đi đến đâu.