Chương 45: Tiểu ăn mày
Chương 45: Tiểu ăn mày
Từ sau khi bị cụt tay, tính tình Thủy Hầu Tử chững chạc lên không ít, vì thế Tần Tang đồng ý thu nhận hắn làm việc ở dưới trướng, nhưng suy cho cùng thì bản tính khó dời, có việc hay không thì cũng thích nói thêm vài câu.
Thủy Hầu Tử biết đúng mực, Tần Tang cũng không khiển trách hắn, nhân tiện nói:
-Đợi thêm một canh giờ nữa, lão Trịnh ngươi thì đi nhìn chăm chú vào mấy phú hộ phát cháo kia, nhất định phải vào thành trước khi trời tối.
Lưu Quý là người của Huyết Y Lâu, tổ tiên hắn lại là người Hoà Ninh Huyện, hắn ra ngoài buôn bán từ khi gia tộc Lưu thị bị chia ra, sau khi gia nhập Huyết Y Lâu, an bài hắn trở về Hoà Ninh Huyện nhận tổ quy tông, mang theo một số người ẩn náu ở Hoà Ninh Huyện.
Buổi sáng hôm nay Tần Tang đã đuổi đến Hoà Ninh Huyện sau đó lập tức thả ra ám hiệu, để cho Lưu Quý đón hắn vào thành, giao hẹn thời gian trễ nhất là giờ Mùi.
-Được rồi!
Trịnh Khôn nhếch miệng cười một tiếng, lộn trên đất một vòng rồi đứng lên, gù lưng khập khiễng chen vào trong đội ngũ lưu dân, xếp hàng chờ nhận lấy cháo.
Tần Tang có cảm giác ngồi trên tảng đá dễ làm người khác chú ý, liền nhảy xuống ngồi trên mặt đất, để cho Thủy Hầu Tử nhìn chằm chằm vào cửa thành, còn chính mình nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Lẫn vào trong đội ngũ lưu dân, ngày đêm không ngừng lên đường, đã chậm trễ nghiêm trọng việc tu luyện.
Tần Tang biết rõ việc nặng việc nhẹ, sau khi gia nhập Huyết Y Lâu, mặc dù công việc phức tạp nhưng hắn chưa bao giờ làm đứt đoạn việc tu hành, một năm gần như không có ngủ đủ giấc.
Một năm này, Tần Tang luôn quanh quẩn ở quanh chiến trường, trốn ở bên ngoài, để cho Diêm La thu được hồn phách của vong linh.
Có điều, Tần Tang không rõ nội tình của ngọc phật, mà cũng không dám bỏ mặc Diêm Vương, mỗi lần thu được một số lượng hồn phách nhất định thì sẽ thu hồi nó lại.
Có Hồn Đan cung ứng liên tục không ngừng, Tần Tang tiến bộ nhanh như gió, hiện tại đã đến tầng thứ hai đỉnh phong, không bao lâu thì có thể đột phá tầng thứ ba của U Minh Kinh.
Còn về phần Chiếu Thần Công, Tần Tang thử mấy lần mà vẫn không thể luyện ra được chân khí, xác minh suy đoán của Tần Tang, khí mà U Minh Kinh sinh ra cùng với chân khí và nội lực không hề giống nhau.
Bởi vì tu luyện nội công thì sẽ chiếm thời gian của U Minh Kinh, nên Tần Tang chỉ có thể từ bỏ.
Đoạt Hồn Thương cùng với Vô Ảnh Bộ thì lại thường xuyên luyện, hiện tại trình độ đã không thấp, thêm nữa chính hắn cũng chọn thêm mấy môn võ công, không cần Diêm La Phiên thì cũng có thể xem như là một vị cao thủ nhất lưu.
Lúc này, Tần Tang đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nặng nhọc đang tiến lại gần, hắn cảnh giác mở mắt ra, nhìn thấy một người cũng ngụy trang thành lưu dân.
Đợi người kia đi đến bên cạnh, Tần Tang nhíu mày, thấp giọng hỏi:
-Trương Văn Khuê, không phải để cho ngươi theo sát Vương tướng quân sao, vì sao lại tự mình rời đi.
-Hồi bẩm Đường chủ.
Trương Văn Khuê thở hổn hển, sắc mặt tức giận:
-Ta chạy đến là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, khi mà cái tên Lưu Manh kia hành quân đi ngang qua Ngô Phụng Huyện, đúng lúc gặp Huyện Lệnh Ngô Phụng Huyện cùng với gia đình đi du lịch, dung mạo của nữ nhân trong nhà huyện lệnh đều rất xinh đẹp, bị Lưu Manh nhìn thấy, Lưu Manh gặp sắc nảy lòng tham, mang binh một đường đuổi theo gia đình của Huyện Lệnh, chưa bắt được người, kết quả liền bao vây xung quanh Ngô Phụng Huyện, cho dù hắn có đánh bại Ngô Phụng Huyện, thì hắn cũng không kịp đến vào ngày kia.
Nói xong, Trương Văn Khuê nhổ thật mạnh ra một ngụm nước bọt, vẻ mặt coi thường.
Hai lộ quân yểm trợ lẻn vào nội địa Việt Giang Châu, trong đó một đại tướng chính là Lưu Manh mà trong miệng Trương Văn Khuê nói.
Người này tên là Vương Lưu, chính là tên quỷ háo sắc, ỷ mình là thân tín của thế tử, không có người dám trị hắn, nên hắn làm xằng làm bậy ở Dĩnh Nam Quận, được mọi người đặt biệt hiệu là Lưu Manh Tướng Quân.
Không nghĩ tới rằng liên quan đến việc hệ trọng quân lược của toàn bộ đại quân đông đô, mà hắn còn dám tùy ý làm bậy.
Thủy Hầu Tử nghệ xong chửi ầm lên:
-CMN, tên cháu trai kia sớm muộn cũng chết trên người của nữ nhân!
Tần Tang nghe được sự việc này thì cũng có chút đau đầu, Huyện Lệnh Hoà Ninh Huyện rõ ràng cũng là người có năng lực, lính giữ thành mặc dù bị điều động đi nơi khác, nhưng dân tráng và nha dịch ở chỗ cửa thành đều đã được huấn luyện nghiêm khắc.
Vốn là đã giao hẹn rạng sáng ngày kia hai lộ quân yểm trợ sẽ hợp binh một chỗ, tập kích bất ngờ Hoà Ninh Huyện, bảo đảm không có chút sơ hở nào, vậy mà hiện tại Vương Lưu mang theo quân binh đuổi theo nữ nhân, binh lực bên này giảm mạnh, làm sao có thể phá được thành?
Kể cả khi phá được thành, còn có đủ lực lượng để ngăn chặn loạn dân hay không?
Nếu như còn kéo dài một ngày, sợ là tin tức sẽ bị bại lộ.
Nhìn chằm chằm cửa thành Hoà Ninh Huyện một lúc lâu, Tần Tang phun nhánh cỏ ra, trầm giọng nói:
-Công lao đưa tới cửa hắn còn không muốn, thì cũng đừng trách huynh đệ ta hưởng một mình, lần này huynh đệ chúng ta hao tâm tổn sức, giúp Mục tướng quân nắm được Hoà Ninh Huyện, sau khi chuyện này thành công, ta sẽ tự mình đến chỗ Quận Chúa thỉnh công cho các ngươi.
Đội ngũ lưu dân ở trên đường lớn bỗng nhiên loạn cả lên, vài lưu dân cãi lộn, xô đẩy đẩy, bị gia đinh của phú hộ từ trong lều cháo chạy ra đuổi đi.
Toàn bộ lưu dân ở trên đường đều thò người ra xem náo nhiệt, nhưng không ai dám rời khỏi hàng ngũ.
Tần Tang tò mò nhìn xung quanh, phát hiện ra một phe là ba người cường tráng to lớn có sức lực, tướng mạo giống nhau, có thể là huynh đệ, một phe khác bảy người đều là những hài tử còn choai choai, trai gái đều có, đứa bé trai lớn nhất nhìn qua chỉ mười ba mười bốn tuổi, có điều cũng không chắc chắn, thời đại này những đứa trẻ nhà nghèo đều không có đầy đủ dinh dưỡng.