Chương 5: Thành Tam Vu
Chương 5: Thành Tam Vu
Tai nạn xe cộ!
Cái vòng xoáy hắc ám kinh khủng kia lại xuất hiện lần nữa, lần này thời gian dài hơn, mà còn xoay càng lúc càng nhanh thêm.
Toàn thân Tần Tang lạnh ngắt, sắp ngạt thở tới nơi thì đột nhiên ngồi bật dậy, phát hiện mình vẫn còn nằm trên bè gỗ, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, tinh thần hắn thả lòng, lại thiếp đi trên bè gỗ trong cơn kiệt sức.
Không biết ngủ bao lâu, đã đến đêm, đêm đen không trăng, mấy vệt ánh sao rơi lên trên mặt nước, bị sóng nước chồng chất đánh tan thành mảnh vụn.
Ầm ầm!
Đột nhiên một cơn sóng cuộn trào lên, Tần Tang rùng mình một cái, triệt để tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn toàn thân mình ướt đẫm, ở đây nước sông chảy xiết, sóng dữ không ngừng, khác xa sự bình lặng của ban ngày.
Bè gỗ chập trùng lên xuống giữa sóng nước, Tần Tang cúi đầu xem xét, lập tức bị dọa đến mức mồ hôi lạnh đầy mình, trước mặt nước có một xoáy nước khổng lồ, bè gỗ đang trôi về phía trung tâm xoáy nước, hèn gì lại nằm mơ thấy cảnh đó.
Trong lòng Tần Tang biết xoáy nước đáng sợ thế nào, vô cùng sợ hãi, lúc này mới phát hiện bè gỗ đã trôi đến giữa dòng sông rộng lớn mênh mang từ lúc nào, nước sông cuồn cuộn, gió dập sóng hiểm.
Hắn một thân một bè trôi giữa lòng sông, không nơi nương tựa, chỉ có thể liều mạng lấy đao làm chèo, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ.
Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.
-Tiểu tử trên bè, đừng chèo nữa, mau nắm lấy dây thừng!
Tần Tang quay đầu nhìn lại, trên mặt sông có một chiếc thuyền lớn đang đậu, trong đêm tối chỉ có thể nhìn thấy đường nét đen kịt và đèn sáng lấm chấm, trên thuyền có một ngọn đèn đưa ra, sau đó ngọn đèn ấy vẽ một vòng cung rồi rơi xuống nước, lúc này Tần Tang mới thấy rõ, hóa ra là được một người cầm trên tay.
Người này một tay cầm đèn, một tay kéo một sợi dây thừng, khoảnh khắc đáp lên mặt nước thì lại dùng mũi chân nhón một cái rồi lại nhảy vọt lên, cứ thế mà không chìm trong nước, đạp sóng mà đi, như đi trên đất bằng.
Lại là một vị thần tiên nữa!
Mắt Tần Tang nhìn thẳng sang.
-Bắt lấy này!
Đi được một nửa, người kia lại hô to một tiếng, cánh tay hất mạnh lên, vung dây thừng đến giữa không trung, bay vù về phía Tần Tang, nhìn có vẻ nhanh, nhưng lúc sắp rơi xuống trước mặt Tần Tang thì lực đạo bị tiêu tan không ít, Tần Tang vội vàng ném đao đi, giãy dụa bò tới, nắm lấy đầu dây thừng rồi không ngừng quấn vòng quanh mình, sau đó ôm chặt lấy.
Thấy Tần Tang nhanh trí, người kia khen một tiếng, quăng đèn đi, quay đầu hô:
-Nắm lấy dây thừng!
Chỉ nghe thấy một tiếng gào to từ trên thuyền, dây thừng lập tức thẳng băng, một lực đạo mạnh mẽ kéo Tần Tang bay cả lên, mắt thấy sắp sửa đâm đầu vào mạn thuyền thì Tần Tang giật mình nhắm chặt mắt.
Người kia dùng sức đạp nước, vút lên không trung, nắm được cổ áo Tần Tang, giẫm lên mạn thuyền, nhảy vài bước đã lên đến thuyền.
-Tiểu đệ tên là Tần Tang, đi theo chưởng quầy làm sai vặt, lần này ra ngoài nhập hàng về thì bị một đám sơn tặc bắt đi. Hôm qua sơn tặc gặp phải đối thủ một mất một còn, tiểu đệ nhân lúc hỗn loạn thì trốn đi nhưng lại lạc đường, chân cũng bị thương, chỉ có thể bám vào bè gỗ trôi đi giữa sông, không ngờ mê man một hồi lại trôi ra con sông lớn này, may mắn có các vị ân nhân ra tay cứu giúp…
Tần Tang ngồi trên khoang thuyền, bị một đám nam nhân cường tráng lưng đeo đao kiếm vây quanh, trên người hắn bọc một cái áo bông cũ để ủ ấm một chút, nhẹ giọng giải thích lai lịch của mình.
Người rời thuyền cứu Tần Tang đang đứng trước mặt hắn, người này khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy yếu, thoạt nhìn trông giống một thư sinh. Hắn ta ăn mặc giống với nam nhân cường tráng kế bên, chân mang ủng mây, mặc trang phục màu xanh, bên hông dắt một thanh bảo kiếm, dáng người cao ngất trông cực kỳ lão luyện.
Đi trên sông lâu ngày nhưng toàn thân người này vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như cũ, chỉ có đế giày dính một chút nước.
Các nam nhân khác vô cùng tôn kính đối với hắn ta, gọi hắn ta là Bạch lão đại, hẳn là thủ lĩnh của bọn họ.
Người như vậy không thể chỉ là đoàn thủy tặc trên sông, nghe bọn họ trò chuyện thì đoán chừng là hộ vệ nhà ai đó, Tần Tang cũng thả lỏng một chút.
Khi kể lại nguyên do thì Tần Tang vô thức che dấu chuyện gặp được tiên nhân, khi tỉnh táo lại thì hắn mới ý thức được, tuy rằng vị Bạch lão đại này không phải phàm nhân, nhưng vẫn kém xa tiên sư có thể ngự kiếm phi hành.
-Gặp nhau giữa lòng sông tức là có duyên, vươn tay viện trợ là chuyện phải làm, không cần nhắc đến ân nhân gì cả! Ta họ Bạch tên Giang Lan, lớn hơn vài tuổi so với Tần tiểu huynh đệ, nếu như không chê thì có thể gọi ta một tiếng Bạch đại ca…
Lời nói của Bạch lão đại mang theo sự nghĩa hiệp, hắn khom người ngồi xổm xuống, tầm mắt đảo qua mảng máu lớn trước ngực Tần Tang, cười nói:
-Khi nhìn thấy ngươi thì ngươi nằm im không nhúc nhích trên bè gỗ, ta vốn còn tưởng rằng trên bè là thi thể, may mắn là ngươi tự ngồi dậy được… Lại đây, ta nhìn vết thương giúp ngươi.
Nói xong, Bạch Giang Lan đặt tay lên chân Tần Tang, mắt khép hờ.
Một lát sau, Tần Tang đột nhiên cảm giác một dòng nước ấm theo ngón tay của Bạch Giang Lan đi vào trong chân, sau đó chạy dọc theo mạch máu lan tràn ra toàn thân mình, khi dòng nước ấm kia thấm đến đâu thì sự ẩm ướt lạnh lẽo trên người đều bị quét sạch đến đó.
Dòng nước ấm kia chu du một vòng trên người hắn, sau đó lại tụ về chỗ vết thương trên chân, ban đầu chỉ thấy chỗ bị thương ngứa ngáy tê dại, nhưng tiếp theo thì đau đớn lại giảm đi hơn một nửa.
Tần Tang nhịn không được mà ngạc nhiên hô một tiếng:
-Bạch đại ca, ngươi là tiên sư trong truyền thuyết sao, chân của ta khỏe lại rồi?