Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 509 - Chương 509: Thúc Thủ Vô Sách

Chương 509: Thúc thủ vô sách Chương 509: Thúc thủ vô sách

Tần Tang vốn định trở về tông môn rồi nghe ngóng tin tức về Tử Vi Cung từ các đồng môn sư huynh, nghe Vân Du Tử nói như vậy thì phải điều tra thật tốt.

Hai người đàm luận việc liên quan tới Tử Vi Cung một lúc, Tần Tang dùng linh lực huyễn hóa ra bộ dáng của Tử Vi bí lục cho Vân Du Tử xem.

-Bước kế tiếp tiền bối bước chuẩn bị đi nơi nào, bây giờ đã có mục đích rồi sao?

Tần Tang hỏi.

Bởi vì ám thương trong thần hồn mà Vân Du Tử bị kẹt trước Trúc Cơ trung kỳ, không thể đột phá, khổ tu cũng vô dụng, phải nghĩ biện pháp giải quyết phiền phức trước mắt đã.

Vân Du Tử gật đầu nói:

-Hiện tại có hai lựa chọn, nhưng cái nào cũng không dễ dàng, cụ thể đi nơi nào còn chưa quyết định. Ta đến Âm Sơn Quan thứ nhất là để xem thử Tử Vi bí lục, thứ hai là sưu tập đồ vật cần thiết, chuẩn bị từ sớm. Bởi vì vị trí Âm Sơn Quan rất đặc biệt, không phải chính cũng không phải ma, tu sĩ lui tới muôn hình muôn vẻ, thường xuyên có thể có một ít đồ vật hi hữu, sau này nếu ngươi rảnh rỗi thì đến đó nhiều một chút.

Vân Du Tử bắt đầu trà trộn ở Cổ Tiên chiến trường từ lúc còn là Luyện Khí kỳ nên kiến thức rộng rãi.

Tần Tang nghĩ đến U La Vân, tán thành gật đầu, pháp khi phi hành này dùng cực kỳ tốt, đổi thành địa phương khác thì không có khả năng mua được dễ dàng như vậy.

-Tiền bối nếu như cần giúp gì thì cứ mở miệng.

Tần Tang nói.

Hắn và Vân Du Tử cũng coi như là người cùng cảnh ngộ, nhìn thấy Vân Du Tử vì chữa thương mà bôn ba tốn sức, trong lòng Tần Tang rất cảm thông, dựa vào giao tình của bọn họ ở Thu Hồng phường thị, chắc chắn Tần Tang cũng sẽ không keo kiệt viện thủ.

Vân Du Tử chắp tay cười nói:

-Lão đạo tạ ơn Tần lão đệ trước.

Tần Tang khoát tay áo:

-Ta đến để mời ngài giúp một chuyện, không biết Bồ quản sự đã báo cáo với ngài chưa, một vị bạn cũ của ta bị trọng thương, hiện tại Nguyên Thần gần như tiêu tán…

Tần Tang nói đại khái tình trạng của Đàm Kiệt ra.

Không nhìn thấy Đàm Kiệt, Vân Du Tử cũng khó có thể phán đoán, hai người lập tức khởi hành ra khỏi thành.

Đàm Hào ở trong động phủ lo lắng chờ đợi, thấy Vân Du Tử đến, hắn bước ra ngoài rồi khom mình hành lễ:

-Vãn bối Đàm Hào bái kiến đạo trưởng, làm phiền đạo trưởng rồi.

Những năm này Đàm Hào luôn dùng tên giả, chỉ ở trước mặt Tần Tang mới lấy tên thật.

-Đàm đạo hữu không cần đa lễ.

Vân Du Tử đỡ Đàm Hào lên:

-Mặc dù lão đạo y thuật thấp nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Tần lão đệ, cũng cảm niệm Đàm đạo hữu nghĩa khí vô song, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực. Việc này không nên chậm trễ, xem huynh đệ kia của ngươi trước đi.

-Mời Đạo trưởng, Tần huynh. . .

Đàm Hào vội vàng tránh ra, mời hai người tiến vào động phủ.

Bên trong hốc cây rộng rãi có một quan tài thủy tinh đặt trên giường gỗ. Đàm Kiệt nằm trong quan tài, vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.

-Ồ? Pháp khí này không tệ.

Nhìn thấy quan tài thủy tinh, ánh mắt Vân Du Tử sáng lên, thuận miệng khen một câu, sau đó nhìn vào thân Đàm Kiệt, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.

Quan sát một hồi, Vân Du Tử nhẹ nhàng mở quan tài thủy tinh ra, hai mắt hơi khép, thần thức dò vào trong cơ thể Đàm Kiệt , kiểm tra nhục thân và Nguyên Thần quan trọng nhất của hắn.

Trong động phủ vô cùng yên tĩnh.

Tần Tang và Đàm Hào không dám quấy nhiễu Vân Du Tử, lẳng lặng đứng ở một bên.

Hai tay Đàm Hào nắm chặt vào nhau, không chớp mắt nhìn Vân Du Tử, từ ánh mắt hắn có thể nhìn ra sự vô cùng khẩn trương.

Chỉ chốc lát sau, Vân Du Tử mở mắt ra, đậy quan tài thủy tinh lại, nhìn Đàm Hào một cái, mặt lộ vẻ vẻ không đành lòng, khẽ lắc đầu với Tần Tang.

Tần Tang cảm thấy trầm xuống.

Đàm Hào cắn chặt hàm răng, khàn giọng nói:

-Đạo trưởng, có kết quả gì thì nói thẳng là được!

Tần Tang cũng gật đầu với Vân Du Tử, ý bảo hắn cứ nói đừng ngại.

Đàm Hào mang huynh đệ hoạt tử nhân, không rời không bỏ, bốn mươi năm như một ngày, cái khác không dám nói, nhưng tính cách của hắn đã được thiên chuy bách luyện, kết quả gì cũng có thể chịu được.

Vân Du Tử nói thẳng.

-Nhận định của ta chưa hẳn là chính xác, đạo hữu có thể tham khảo.

Trạng thái của Đàm Kiệt đạo hữu không tốt lắm, chắc hẳn đạo hữu ngươi cũng phát hiện ra.

Bây giờ Nguyên Thần chi lực của Đàm Kiệt đạo hữu cực kỳ mỏng manh, lúc nào cũng có thể tiêu tán, trừ khi có Tiên đan trong truyền thuyết, nếu không thì lão đạo cũng không nghĩ ra biện pháp nào có thể cứu hắn.

Thậm chí cho dù đạo hữu lại sưu tập thêm Tĩnh Thần Đan thì cũng không thể trì hoãn bao lâu nữa, chỉ sợ dài nhất là một hai năm. . . Đàm đạo hữu, ngươi phải chuẩn bị sớm!

Giọng điệu Vân Du Tử trầm trọng.

Tần Tang thầm than trong lòng, nhận định của hắn cũng giống Vân Du Tử.

Đàm Kiệt đã là trạng thái dầu hết đèn tắt, cho dù bây giờ có thể tìm được đan dược trị liệu thần hồn thì cũng khó có thể có hiệu quả.

Nghe lời Vân Du Tử nói, may mắn cuối cùng trong lòng Đàm Hào đã bị đánh phá, thân thể run lên bần bật, tay chống vào quan tài thủy tinh, nhìn chăm chú Đàm Kiệt trong quan tài, hai mắt đỏ bừng nhưng lại không rơi lệ.

Sau một hồi lâu, hắn đè nén bi thương trong ánh mắt, cố dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

-Khiến Tần huynh và đạo trưởng phí tâm rồi, Đàm Hào vô cùng cảm kích. Ta. . . Xác thực đã có dự cảm từ trước, chỉ là không muốn tin tưởng. Chỉ trách tu vi ta quá thấp, liên luỵ hắn. . .

Hai tay Đàm Hào gắt gao nắm vào quan tài thủy tinh, gân xanh lộ ra, trong giọng nói tràn ngập sự tự trách và hối hận.

Vân Du Tử đứng lên, truyền âm cho Tần Tang, lưu lại hai phương thuốc để ôn dưỡng thần hồn, giá cả của linh dược cần thiết không đắt, hiệu quả có ít còn hơn không, chắc có thể giúp Đàm Kiệt kéo dài mấy tháng thọ mệnh.
Bình Luận (0)
Comment