Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 511 - Chương 511: Quái Nhân

Chương 511: Quái nhân Chương 511: Quái nhân

Cả đời này, việc chống đỡ ta đi đến hiện tại, chỉ có một ý niệm trong đầu là chữa khỏi cho Đàm Kiệt! Lấy mạng đổi mạng, ta cũng cam nguyện!

Nếu hắn chết, ta không biết sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa

Chỉ cần có một tia hi vọng thì ta cũng quyết không từ bỏ!

Tần huynh, không biết kỳ thuật kia cần chuẩn bị cái gì, ta sẽ đi đổi!

Tần Tang không nhiều lời nữa, lắc đầu nói:

-Đồ vật ta đều có, chỉ cần ngươi đồng ý thì lập tức có thể bắt đầu, ngươi chờ ở bên ngoài, không cần thời gian dài quá đâu. . .

Phong bế động phủ.

Tần Tang đến cạnh quan tài thủy tinh rồi mở quan tài ra, hiện lên nhục thân của Đàm Kiệt.

Đối với lựa chọn của Đàm Hào, Tần Tang không muốn đánh giá quá nhiều, cũng không thể kết luận là tốt hay xấu.

Rốt cuộc ở thế giới này, luân hồi cũng chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, ai cũng không biết là có tồn tại thật hay không, mà tử vong là điều mà mỗi người có thể thực sự 'nhìn' thấy.

Mặc dù đã sử dụng qua Thiên Thi Phù một lần rồi nhưng Tần Tang vẫn vô cùng cẩn thận, tu vi Đàm Kiệt thấp, thần hồn cực kỳ yếu ớt, không chịu được một chút không may nào.

Khi cảm nhận được Thiên Thi Phù đã liên hệ với Nguyên Thân Đàm Kiệt, hắn lập tức đánh Thiên Thi Phù vào ấn đường của hắn.

Không cảm nhận được chút sức phản kháng nào, Thiên Thi Phù rất nhẹ nhàng phong ấn Đàm Kiệt, dung nhập vào trong Nguyên Thần của hắn.

Ngoại trừ cấm chế cần thiết ra thì Tần Tang không làm động tác nào dư thừa cả, sợ tạo thành ảnh hưởng không biết được, sau đó cẩn thận từng li từng tí thả Đàm Kiệt vào quan tài thủy tinh.

Hơn nữa Đàm Hào cũng sẽ không sai sử Đàm Kiệt như Luyện Thi.

Sau khi dung hợp Thiên Thi Phù, quả nhiên Nguyên Thần Đàm Kiệt không còn tiêu tán nữa.

Tương lai vận mệnh của Đàm thị huynh đệ sẽ như thế nào, chỉ có thể theo ý trời.

Tần Tang kiểm tra lại lần cuối rồi mở cấm chế động phủ ra, Đàm Hào bỗng nhiên xông tới, sau khi biết trạng thái hiện tại của Đàm Hào, trên mặt buồn vui đan xen, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Vân Du Tử chẳng biết đã đến đây từ lúc nào, cũng tiến vào theo, nhẹ gật đầu với Tần Tang.

Tần Tang trong lòng hơi động, lấy một bình ngọc từ túi Giới Tử đưa cho Đàm Hào, bên trong có một viên Trúc Cơ Đan.

-Viên Trúc Cơ Đan này ngươi cầm đi.

Hắn có ba viên Trúc Cơ Đan, một viên sư môn ban thưởng, hai viên là di vật của Tôn Đức, về sau tự mình ăn một viên, vì hoàn thành hứa hẹn nên đưa cho Tống Dĩnh một viên.

Còn lại viên Trúc Cơ Đan này, vốn định giữ lại đẻ đổi ít đồ nhưng vẫn không thể phát huy tác dụng.

Trúc Cơ Đan vô dụng với tu sĩ Trúc Cơ, Tần Tang cũng không có ý định thu đồ, không coi là vật trân quý, nhưng lại là chí bảo mà tu sĩ Luyện Khí kỳ cầu còn không được.

Tần Tang bị kiên quyết của Đàm Hào làm cho cảm động nên quyết định giúp hắn một chút.

Đến nay Đàm Hào vẫn chưa thể Trúc Cơ không phải vì thiên phú không đủ, mà là bởi vì chiếu cố Đàm Kiệt mà chậm chế.

Thiên phú của hắn tốt hơn Tần Tang nhiều, mặc dù đã vượt qua năm mươi tuổi, nhưng nếu mượn Trúc Cơ Đan thì nói không chừng còn có một tia hi vọng.

Nhìn đan hoàn trong bình ngọc, Đàm Hào hoàn toàn ngây dại.

Phát hiện ánh mắt dò xét của Tần Tang, Vân Du Tử nhịn không được mà cười lên, bất đắc dĩ chỉ hắn:

-Ngươi vậy mà còn tính toán lên cả người lão đạo. . .

Tần Tang cười một tiếng, nếu bàn về dưới tình huống trăm tuổi, nguyên khí suy bại phải Trúc Cơ như thế nào, không có người nào có kinh nghiệm phong phú hơn Vân Du Tử cả.

Được hắn chỉ điểm, Đàm Hào nhất định có thể được ích lợi không nhỏ.

Vân Du Tử không hề tức giận, nghĩ một lúc rồi cũng lấy ra một bình ngọc, bên trong là một viên đan dược màu xanh biếc.

-Viên Bích Oánh Đan này là lúc lão đạo còn ở Luyện Khí kỳ vì bù đắp nguyên khí suy bại, đột phá Trúc Cơ mà luyện chế, hiện tại không có tác dụng gì với lão đạo, Đàm đạo hữu cầm đi. Tình huống của ngươi tốt hơn lão đạo năm đó nhiều, sau khi dùng, dùng ba ngày thời gian để luyện hóa dược lực, hơn nữa có viên Trúc Cơ Đan này của Tần lão đệ thì hy vọng Trúc Cơ không nhỏ đâu.

Tu Tiên Giới mạnh được yếu thua.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể đứng vững gót chân ở Tu Tiên Giới, đi ra ngoài lịch luyện cũng có sức tự vệ.

Đàm Hào không thể đột phá Trúc Cơ thì đừng nói gì cả.

Nếu không thì có khả năng lớn là Đàm Hào sẽ chết trước khi cứu được Đàm Kiệt.

Chỉ phí sức.

Tần Tang chỉ muốn mời Vân Du Tử chỉ điểm Đàm Hào một chút, sở dĩ hắn có thể đột phá Trúc Cơ là nhờ Đan Long Sâm và Chưởng môn tự mình hộ pháp, mình mơ mơ hồ hồ, muốn chỉ điểm Đàm Hào cũng không thể.

Không nghĩ tới Vân Du Tử hào phóng như vậy, trực tiếp đưa luôn một viên Bích Oánh Đan.

Đàm Hào nhìn hai viên linh đan trước mặt, đường đường là đại hán cũng thấy chân tay luống cuống.

Cự tuyệt thì luyến tiếc.

Nhưng để cho hắn cầm không, Đàm Hào không làm được.

Lúc này trong đầu Đàm Hào chỉ có bốn chữ, có tài đức gì.

Tán tu trong Tu tiên giả, ai dám hi vọng xa vời có thể được một viên Trúc Cơ Đan chứ?

Đệ tử tông môn tu tiên không phải ai cũng có.

Chớ đừng nói là phần lớn tích cóp của Đàm Hào đều dùng để trị liệu cho Đàm Kiệt, dùng từ nghèo rớt mồng tơi để hình dung cũng không đủ.

Trong lòng Đàm Hào rõ ràng, coi như đi bán người cũng không đổi được hai viên linh đan này, hắn không nghĩ ra mình có thể giúp Tần Tang bọn họ làm việc gì để báo đáp ân tình này.

-Cầm đi!

Vân Du Tử đặt Bích Oánh Đan vào lòng bàn tay Đàm Hào, hơi xúc động mà nói.

-Trước đó nghe Tần lão đệ nói về nghĩa cử của đạo hữu đã khiến cho lão đạo bị chấn động mạnh. Cho dù không có tầng quan hệ với Tần lão đệ thì lão đạo cũng muốn làm một vài việc đủ khả năng.

Thân tình giữa. . . huynh đệ các ngươi, lão đạo không thể cảm nhận rõ được.
Bình Luận (0)
Comment