Chương 52: Người Kia Là Tu Tiên Giả (2)
Chương 52: Người Kia Là Tu Tiên Giả (2)
Bọn họ thử đem chân khí truyền vào trong lục lạc cùng với ngọc giản nhưng lại không có phản ứng gì, ngay cả hai tấm phù cũng bị bọn họ hủy mất một tấm.
Viên Giác Thượng Nhân sau khi tu thành Tiên Thiên liền đi ra ngoài du lịch,chủ yếu là muốn tìm biện pháp để hóa giải được tử sắc linh đan và ngọc giản.
Đại Tùy có biến đổi lớn,lúc Viên Giác Thượng Nhân nhận được truyền tin của tông môn thì vừa vặn đi ngang qua Hòa Ninh Huyện.
Tần Tang trầm tư trong chốc lát, khom người kéo thi thể của Viên Giác Thượng Nhân lên, chỉ cảm thấy bản thân suy yếu, lúc nãy vừa chạy trốn vừa chống trả,mặc dù không lâu nhưng cũng làm cho hắn cạn kiệt thể lực.
Vội vàng khởi động U Minh Kinh vận hành một vòng, cũng khôi phục được một ít sức lực,Tần Tang liền quay lại xách thi thể của Mãng Hòa Thượng lên đá văng ra khỏi cửa lớn,nhìn thấy tình cảnh ở bên ngoài không tránh khỏi hít một hơi lạnh.
Người mà hắn đã giết qua không chỉ có một.
Bản thân cũng đã ở trên chiến trường vạn quân đối chọi, đã từng thấy qua cảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
Nhưng khi thấy gần mấy trăm cổ thi thể nằm ở trên mặt đất, toàn thân không có lấy một vết thương chí mạng nào, hoặc nằm sấp, hoặc nằm ngang, vẫn không nhúc nhích giống như là những pho tượng, khiến cho tâm trạng có chút khó chịu.
Tần Tang cầm lấy Diêm La Phiên nhìn nhìn, có mấy cái lỗ rách trên lá cờ đã biến mất, Diêm Vương cũng ngoan ngoãn nằm yên.
Mãng Hòa Thượng quản binh rất nghiêm khắc, lệnh cấm đi lại ban đêm của Hòa Ninh Huyện vô cùng nghiêm ngặt, cho dù xảy ra động tĩnh lớn như vậy nhưng chung quanh vẫn đóng cửa im lìm, không dám chạy ra xem náo nhiệt.
Tần Tang nhìn xung quanh một chút,dùng kiếm đâm vào chỗ hiểm của những thi thể kia rồi đem chúng chất vào kho củi bên cạnh, ném qua một mồi lửa, chỉ chốc lát sau trong Chử phủ liền bốc lên ánh lửa ngợp trời.
Nhiều thi thể như vậy chắc chắn sẽ đốt không hết, nhưng Tần Tang chủ yếu là để che dấu Diêm La Phiên nên chỉ cần đốt thành xác cháy là được rồi.
Tần Tang tụng một cuốn kinh,nghĩ tới trên tay mình đã nhuốm đầy máu tươi mà làm như vậy thật giả nhân giả nghĩa, đành cười khổ một tiếng mà nghĩ chính mình càng ngày càng trở nên máu lạnh.
...
Mã chủ bộ khoác áo lên, ánh mắt lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đang soạn công văn thì thấy bên ngoài có đám cháy.
Lý huyện lệnh tại sao vẫn chưa phái người đến cứu hỏa?
-Ầm!
Mã chủ bộ đang muốn quay về phòng thay đổi quan phục thì bị hai cái đầu người đột nhiên ném lên bàn làm cho hoảng sợ thét lên, tay run lên bỗng nhiên ném luôn cây bút, ngả về phía sau, cùng với cái ghế nằm luôn trên đất,cái ót đập xuống mặt đất, hét thảm một tiếng:
-Tráng sĩ tha mạng!
Mã chủ bộ đã hơn năm mươi tuổi nhưng hành động rất mau lẹ,trở mình một cái nằm trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên, hướng về đôi chân ở phía trước dập đầu liên tục.
-Tráng sĩ có yêu cầu gì cứ việc phân phó, tiểu lão nhi nhất định sẽ làm theo, chỉ cầu tráng sĩ hãy tha cho tiểu lão nhi một con đường sống!
Hai cái đầu đó vậy mà lại là của huyện lệnh Lý Khế cùng với Chữ Đại Tráng, Mã chủ bộ hoảng sợ suýt nữa thì vỡ mật.
Mãng Hòa Thượng có danh xưng võ lâm đỉnh phong cao thủ mà nói chết liền chết, Mã chủ bộ không nghĩ là mình có đủ năng lực để phản kháng.
Lại nghe “Ầm” một tiếng, ấn của Huyện lệnh bị ném tới trước mặt hắn.
-Ra ngoài trấn an bách tính cho tốt, đêm nay buổi trưa ba khắc đem theo đại ấn đi mở cửa thành,nếu như canh giờ sai lầm thì cẩn thận tính mệnh cả nhà ngươi!
Mã chủ bộ cúi đầu thề
-Tráng sĩ yên tâm, tiểu lão nhi nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện,nếu không không cần tráng sĩ động thủ, tiểu lão nhi sẽ tự mình kết liễu!
Tần Tang ha ha cười một tiếng
-Ngươi không hỏi tại sao lại kêu ngươi đi mở cổng thành sao?
Mã chủ bộ đảo tròn tròng mắt,hiên ngang lẫm liệt nói:
-Tráng sĩ có điều không biết, tiểu lão nhi hy vọng Vương sư lâu lắm rồi! Hiện nay Ngụy Đế hoang dâm vô đạo, khiến cho trời xanh tức giận giáng xuống thiên tai, khiến cho mười ba quận của Đại Tùy xương cốt trắng dã,có thể nói là khiến cho nhân thần đều căm phẫn! Hết lần này đến lần khác đám chó săn Lý Kế cứ chấp mê bất ngộ, ỷ thế hiếp người, tiểu lão nhi chỉ hận bản thân tuổi già sức yếu,địa vị ti tiện, chỉ có thể lá mặt lá trái với bọn ác bá này,ngày đêm chỉ mong sao có một minh quân giải cứu cho thiên hạ chúng sinh, lệ nóng chỉ biết giữ trong lòng. Hôm nay cuối cùng đã được như ước muốn, nhất định sẽ dốc hết toàn lực đền đáp cho tráng sĩ và Vương gia....
Mã chủ bộ lòng đầy căm phẫn nói xong một tràng dài mới phát hiện không thấy cặp chân trước mắt đâu nữa, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên thì làm gì còn có người nào ở đó.
.....
Thành Hòa Ninh Huyện bị phá, phản tặc dòm ngó Châu thành,những quyền quý ở Giang Châu thất kinh, triều đình cưỡng chế mệnh lệnh bắt quân coi giữ Đô Lăng Huyện đem quân về Châu Thành,nửa đường trúng phải mai phục, binh bại như núi đổ.
Ngày thứ hai sau khi phá thành, Tần Tang liền rời khỏi Hòa Ninh Huyện, sau đó nghe nói Vương Lưu nổi trận lôi đình, đương nhiên Tần Tang không hề quan tâm.
Một năm này, bách tính Giang Châu ở trong chiến loạn mà trải qua năm mới.
Không tới ba tháng Giang Châu Thành thất thủ, đại quân ngừng ở Giang Châu chỉnh đốn sơ qua sau đó chia binh thành hai ngả, một đi lấy Bắc Bình Châu, một đi lấy Hổ Châu.
Lúc này, Tần Tang đã khổ luyện ở Giang Châu Hồn Võ Luyện được một tháng.
Hắn vẫn không thể đột phá tầng thứ ba của U Minh Kinh, hiện tại tu luyện một đêm không hề có tiến độ, vẫn kẹt ở bình cảnh, tình huống này đã kéo dài hơn một tháng.