Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 536 - Chương 536: Pháp Bảo Tâm Đắc

Chương 536: Pháp bảo tâm đắc Chương 536: Pháp bảo tâm đắc

Thiếu niên “A” một tiếng.

-Thì ra tiền bối quen biết sư phụ. Bẩm tiền bối, sư phụ đang luyện chế pháp khí tại hậu viện, vãn bối sẽ lập tức đi mời sư phụ.

Sư phụ?

Tần Tang nhìn bóng lưng của thiếu niên, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

Thiếu niên rời đi không lâu, hậu viện lập tức vang lên tiếng bước chân vội vã.

Tiếp đó liền thấy Ngô chủ tiệm một đầu tóc bạc bước nhanh tới, thiếu niên chạy theo ở đằng sau.

-Tần đạo hữu! Hơn ba mươi năm không thấy, đạo hữu có khỏe không?

Ngô chủ tiệm đi ba bước thành hai bước, cả gương mặt và giọng nói đều mang theo mấy phần kích động.

Tần Tang đứng dậy tiếp đón, chắp tay đáp lễ:

-Ngô đạo hữu mạnh khỏe.

Trước khi hắn rời Thiếu Hoa Sơn, Ngô chủ tiệm mang bộ dáng một người đàn ông đang ở độ trung niên, bây giờ đầu đã đầy tóc bạc.

Ngô chủ tiệm lên Trúc Cơ không thành, dấu vết của năm tháng hiện ra trên người hắn.

-Đạo hữu vẫn giữ phong thái như cũ, còn Ngô mỗ đã già lọm khọm! Hổ thẹn! Hổ thẹn!

Ngô chủ tiệm dường như muôn che mặt, không ngừng than thở.

Hai người ngồi đối diện nhau, sắp xếp lại cảm tình lâu ngày không gặp.

Thiếu niên khoanh tay đứng ở một bên, lặng lẽ quan sát Tần Tang

Thiếu niên còn chưa biết che giấu tâm tư, trong ánh mắt lộ rõ sự tò mò cùng mong chờ.

Sau khi uống cạn một bình trà, Tần Tang đặt chén trà xuống, nhìn thiếu niên đang châm trà, vẻ mặt ôn hòa hỏi:

-Ngươi tên là gì?

-Thưa tiền bối, vãn bối tên Tống Dịch.

Tần Tang hơi gật đầu, lại hỏi tiếp:

-Tống Dĩnh và Tống Thừa Tiên có quan hệ gì với ngươi?

Vừa vào cửa hàng, ánh mắt đầu tiên thấy thiếu niên, Tần Tang đã cảm thấy hai đầu mày của thiếu niên có chút quen mắt.

Thanh tú tuấn dật, rất giống huynh muội Tống Hoa, Tống Dĩnh.

Tống Thừa Tiên là con trai Tống Dĩnh, sau khi hắn đột phá Trúc Cơ, Tần Tang có trở về Tống gia một chuyến, thực hiện lời hứa trước kia. Mặc dù không thu Tống Thừa Tiên làm đồ đệ, nhưng để cho hắn một viên Trúc Cơ Đan, báo đáp Tống gia.

-Bẩm tiền bối, Tống Dĩnh là bà ngoại vãn bối, còn Tống Thừa Tiên là cữu cữu của vãn bối.

Tống Dịch trả lời.

Thì ra là cậu cháu. Tần Tang còn tưởng Tống Dịch là con trai Tống Thừa Tiên.

-Bây giờ bọn họ thế nào?

Tống Dịch nói:

-Bà ngoại được gia mẫu cùng các vị trưởng bối chăm sóc, thân thể còn rất khỏe mạnh, còn cữu cữu đã qua đời nhiều năm trước.

Tống Thừa Tiên chết rồi ư?

Lần gặp trước hắn còn là đứa bé mới trào đời, lần thứ hai nghe được tin tức lại là đã qua đời nhiều năm.

Ngô chủ tiệm cũng già đi.

Tần Tang đã trải qua cảm giác này trong chuyến đi Đại Tùy, bây giờ, trong lòng cũng chỉ cảm thán một chút, rất khó tạo ra gợn sóng.

-Cữu cữu bị người ám toán ở Vân Thương đại trạch, bản thân bị trọng thương, sau khi về đến nhà không lâu thì thương thế chuyển biến xấu, khi đó vãn bối còn nhỏ tuổi, cữu cữu cố gắng chống đỡ thân thể, đưa vãn bối bước vào tiên đồ, rồi…

Giọng Tống Dịch nghẹn ngào.

Tần Tang than nhẹ, Tống Thừa Tiên có thiên phú không tốt cho lắm, mặc dù hắn để lại một viên Trúc Cơ Đan cùng với một vài tư liệu để tu luyện cho Tống Thừa Tiên, nhưng một mình bước trên con đường tu luyện chắc chắn cực kỳ gian nan.

Đó chính là sự tàn khốc của Tiên Đạo, không chỉ một mình Tống Thừa Tiên.

Nghĩ đến đây, Tần Tang hỏi:

-Hung thủ là ai, tìm được chưa?

Tống Dịch lau khô nước mắt, nói:

-Hung thủ đã bị cữu cữu giết chết tại chỗ, kẻ đó cũng là một tán tu, không có người nào tới trả thù, vãn bối không bị ảnh hưởng.

Tần Tang gật đầu, để Tống Dịch đi xuống, hỏi Ngô chủ tiệm:

-Ngươi nghĩ thế nào?

Hiện tại, hắn đã có thể đoán được đại khái nguyên nhân Ngô chủ tiệm mời hắn tới.

Ngô chủ tiệm đứng dậy, lấy ra một miếng ngọc giản, đưa cho Tần Tang.

Tần Tang nhíu mày, mắt nhìn ngọc giản, không đưa tay nhận lấy, nhìn thẳng vào mắt Ngô chủ tiệm, không vui nói:

-Ngô đạo hữu, ngươi có ý gì?

Ngô chủ tiệm không cất ngọc giản đi.

-Lần đầu tiên Tống Dịch tới đây, ta liền nhận ra hắn là người nhà họ Tống, quá giống với hai đứa bé đó của Tống gia.

-Đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, tính cách khá tốt, bản thân có tam linh căn, mặc dù thiên phú không quá tốt, nhưng cũng là Chân Linh Căn, có hy vọng lên Trúc Cơ, nếu không thì ta cũng không dám làm phiền Tần đạo hữu.

-Ta không có con cái, đứa nhỏ này lại khá hợp với ta, việc ta có thể làm, chính là truyền sở học cả đời cho hắn, sau đó cố hết sức đẩy hắn một cái, không uổng mối duyên sư đồ này.

-Tần đạo hữu, miếng ngọc giản này là của ông cha tại hạ truyền lại, hội tụ những điều tâm đắc trong luyện khí của mấy đời, có lẽ khó lọt vào mắt Tần đạo hữu.

-Nhưng mà, trong ngọc giản còn có những điều tâm đắc của một vị tiền bối không biết tên lưu lại, hắn từng là đệ tử của một vị Kim Đan Thượng Nhân trong Hư Linh Phái, làm đạo đồng bên cạnh vị Kim Đan Thượng Nhân đó, đứng bên ngoài quan sát toàn bộ quá trình luyện chế pháp bảo của vị Kim Đan Thượng Nhân kia.

-Về sau, vị tiền bối kia đem tất cả những gì mình nhìn thấy ghi lại.

-Trong lúc vô tình, tổ tiên tại hạ đã nhận được miếng ngọc giản này, dựa theo đó mà bắt đầu học luyện khí.

-Ta thấy Tần đạo hữu có hứng thú với luyện khí, không biết những điều trong ngọc giản này có hữu ích với Tần đạo hữu hay không?

Trong ánh mắt chờ mong của Ngô chủ tiệm, Tần Tang suy ngẫm một lát, đón lấy ngọc giản, đưa thần thứ vào, xem nội dung trong ngọc giản.

Trước hết là những điều tâm đắc khi luyện khí của tổ tiên Ngô chủ tiệm, phần lớn bọn họ có tu vi không cao, cả đời nghiên cứu thuật luyện khí, không có hi vọng gì với tiên đồ.
Bình Luận (0)
Comment