Chương 55: Trộm Bảo (2)
Chương 55: Trộm Bảo (2)
-Phản tặc?
Chu Minh Quang suýt nữa cười ra tiếng, thâm trầm nói:
-Xem ra trong Huyền Tế Tự không chỉ có hòa thượng Viên Giác làm chó săn cho Ngụy Đế. Tất cả mọi người nghe lệnh, đi lục soát toàn bộ ngôi chùa này cho ta, người nào dám kháng mệnh giết chết không tha!
Trong chốc lát, một loạt tiếng đổ vỡ, va chạm vang lên.
Hòa thượng của Huyền Tế Tự thiết lập đội hình chiến đấu, có vẻ là muốn chống cự đến cùng.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, vô cùng uy nghiêm.
Lúc này, Viên Chân Phương Trượng đột nhiên nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời thở dài, trịnh trọng giao đầu lâu trong tay cho hòa thượng ở bên cạnh.
-A Di Đà Phật.
Viên Chân Phương Trượng bước ra một bước.
-Chu tướng quân, sư đệ Viên Giác đã rời khỏi Đài Tùy đi du lịch khắp thiên hạ, đến nay đã tròn mười năm. Hắn vừa mới trở lại Đaị Tùy , không biết rõ chân tướng sự việc nên mới nhất thời hồ đồ bị Ngụy Đế lừa gạt. Hòa thượng ở Huyền Tế Tự tuyệt đối không làm tay sai cho Ngụy Đế, xin Chu tướng quân minh giám.
-Phương trượng!
Thấy Viên Chân Phương Trượng lại có ý nhận tội, vẻ mặt của các hòa thượng ở Huyền Tế Tự tràn đầy kinh ngạc.
Tần Tang lại cảm thấy vui mừng vì Viên Chân Phương Trượng biết thức thời, không làm to chuyện.
Chu Minh Quang chần chừ nói:
-Phương Trượng là người xuất gia, đức cao vọng trọng, chắc chắn sẽ không lừa gạt ta. Nhưng mà hòa thượng ở Huyền Tế Tự nhiều như vậy, khó tránh khỏi tình trạng vàng thau lẫn lộn, nhỡ đâu lại có tay chân của Ngụy Đế ẩn nấp trong đó làm ra một số chuyện không nên, như vậy chẳng phải sẽ liên lụy tới Huyền Tế Tự hay sao? Phương Trượng không phải lo lắng, bản tướng quân chắc chắn sẽ ra lệnh cho binh tướng, chỉ bắt tay sai của Ngụy Đế, tuyệt đối sẽ không giết người vô tội.
…
Tàng Kinh Các
Tần Tang ngửa cổ, chăm chú nhìn tòa bảo tháp bảy tầng trước mặt, hắn vốn yêu thích nơi này từ lâu. Từ truyền thuyết võ lâm tuyệt học đến Thiếu Lâm tuyệt học đều có ở Tàng Kinh Các. Có thể nói đây chính là thánh địa của những người yêu thích tiểu thuyết võ hiệp.
Nhưng mà, Tần Tang biết rõ Tàng Kinh Các của Huyền Tế Tự chỉ là để ngụy trang, bên trong đó không hề có bí kíp võ công lợi hại, chỉ có vẻn vẹn một bộ kinh phật.
Nơi cất giấy bảo vật thật sự không phải là nơi này.
Tần Tang quay đầu, nhìn Viên Chân Phương Trượng ở xa xa đang ngồi trên đất đọc kinh phật.
Toàn bộ hòa thượng của Huyền tế Tự đều bị Viên Chân Phương Trượng ra lệnh ở yên trong bảo điện Đại Hùng, hơn nữa còn bị nỏ binh vây quanh.
Viên Chân Phương Trượng phải trơ mắt nhìn binh sĩ chuyển từng rương vàng bạc châu báu, bảo vật của Huyền Tế Tự, hết rương này đến rương khác xuống núi, mà vẫn không để lộ cảm xúc gì, thật là bình tĩnh.
Chu Minh Quang đi đi lại lại, ánh mắt lướt qua Tàng Kinh Các, không ngờ lại phát hiện một con đường nhỏ ở phía sau. Hắn ta quát lớn:
-Nơi này còn có một con đường! Người đâu, mau gọi một đội binh qua đây, lúc soát cẩn thận cho ta, nếu để một tên nghịch tặc nào chạy thoát, ta sẽ chặt đầu các ngươi!
Sắc mặt Viên Chân phương trượng hơi thay đổi, lập tức chạy tớingăn ở phía trước:
-Chu tướng quân không được, phía trước là nơi tổ sư của bản tự bế quan tĩnh tu, tuyệt đối không thể quấy rầy!
Chu Minh Quang hừ lạnh một tiếng:
-Tổ sư cái chó gì! Không tra xét cẩn thận thì làm sao biết trong đó là ai? Phương trượng chột dạ như vậy, chẳng lẽ người ở bên trong không thể gặp ai hay sao?
-Ngươi!
Viên Chân phương trượng đang cầm phật châu trong tay, gân xanh nổi lên, trong chốc nát chuỗi phật châu đã bị bóp nát thành bụi.
-Được! Được!Được lắm! Vậy mời Chu tướng quân tra xét cẩn thận, tránh để bản tự phải chịu oan khuất! Nhưng mà bần tăng có một chuyện muốn nhờ, bên trong Ma Nhai quả thật có tổ sư của bản tự đang thanh tu. Xin Tướng quân dàn xếp cho bần tăng đi mời tổ sư xuất quan để tránh nhiễu loạn công lực của tổ sử, gây ra họa lớn.
Chu Minh Quang thầm thở hắt ra, vừa rồi suýt nữa đã làm Viên Chân phương trượng nổi giận, sau lưng hắn đầy mồ hôi lạnh, hắn ta xua tay một cái nói:
-Phương trượng xin cứ tự nhiên.
Viên Chân phương trượng đi phía trước, Chu Minh Quang dẫn theo binh lính đi ở sau, qua một mảnh rừng đá, tiếp tục đi, không bao lâu đã thấy một vách núi.
Trên vách đá có khắc vô số Ma Nhai, ghi tên các vị hòa thượng hiển quý, đại đức, văn võ song toàn. Dưới chân núi có thềm đá đi lên, nối với một con đường bằng đá vắt ngang qua vách núi. Những dãy tượng phật điêu khắc trên con đường bằng đá cực kỳ lộng lẫy.
Ma Nhai nằm ở hướng đông nam, phía đông hướng mặt trời mọc là Phật Môn Ý, nơi tổ sư của Huyền Tế Tự tĩnh tu.
Chu Minh Quang dẫn theo binh lính đứng chờ ở dưới thềm đá, lão hòa thượng đi mời các vị tổ sư xuống núi, trong đó đa số đều là những hòa thượng già, tiều tụy, trong đó có những hòa thượng không biết võ, cũng có cả những vị hòa thượng võ nghệ cao cường.
Viên Chân phương trượng trấn an từng người một, rất vất vả. Chu Minh Quang ra lệnh cho binh linh giả vờ tra xét xung quanh, còn hắn ta thì im lắng tính toán thời gian.
Theo như kế hoạch đã bàn trước, hắn ta phải giúp Tần Tang kéo dài thời gian, ít nhất là một khắc đồng hồ.
Lúc này, Tần Tang đã thay thường phục, lặng lẽ trèo lên đỉnh núi quan sát. Khi hắn nhìn thấy tổ sư Tiên Thiên của Huyền Tế Tự được mời xuống núi thì lập tức lặng lẽ men theo Ma Nhai bò xuống.
Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị một sợi dây thừng, nhưng bên vách đá khắc Ma Nhai khá gập gềnh, với trình độ kinh công của hắn thì có thể dễ dàng leo lên được, cho nên không cần dùng tới.
Cuối con đường đá còn có thềm đá đi xuống dưới, Tần Tang nhẹ nhàng nhảy xuống con đường đá, dọc theo thềm đá đi xuống không gây tiếng động gì.
Thềm đá ở phía dưới rất sâu và vô cùng vắng vẻ.