Chương 576: Đại giới
Chương 576: Đại giới
Chương 576: Đại giới
Lúc này, phía trước lại mơ hồ truyền đến từng cơn sét đánh, cùng với âm thanh kỳ quái bén nhọn.
Ở chỗ sâu trong băng nguyên này, tầng băng ở đây dày hơn ngàn trượng, lôi điện nào cũng không có khả năng truyền vào bên trong được, vậy chỉ có một khả năng, là do sừng của Phi Giác Ngư Long phóng xuất ra Thiểm Điện.
Bọn chúng... đang đùa giỡn sao?
Tần Tang âm thầm nhíu mày, có chút hối hận không có thỉnh giáo Vân Du Tử về tập tính của Phi Giác Ngư Long.
Loại cổ thú này có thiên phú vô cùng thần thông quảng đại, cho dù chơi đùa cũng không có bình thường, lúc này đến gần rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng.
Tốt nhất là chờ chúng nó an tĩnh lại mới đi đến Túy Yên Tiên sau.
Càng đi về phía trước mày của Tần Tang càng nhíu lại chặt hơn, những con Phi Giác Ngư Long này chơi đùa cũng lớn quá, không chỉ động tĩnh vô cùng kịch liệt khiến cho linh lực ở xung quanh hỗn loạn không chịu nổi, mà còn khiến hầm băng cũng rung động theo.
Chẳng lẽ đang chiến đấu với cổ thú khác?
Trong lòng Tần Tang hơi động, u đầm sâu không thấy đáy chưa hẳn chỉ có một loại cổ thú như Phi Giác Ngư Long sinh tồn.
Không phải là Tần Tang không nghĩ đến khả năng có người khác đi vào, nhưng nơi này quá vắng vẻ, muốn vào nơi này đầu tiên phải đi qua cấm chế trong cốc, sau đó cần phải tránh đi vô số cấm chế nguy hiểm để đến nơi này phá giải huyễn cảnh.
Trước đó Vân Du Tử đã nói qua, lần trước hắn đến đây nơi này không có dấu chân người, không có khả năng trùng hợp đến mức bọn họ vừa tới đây cũng có những người khác đi vào.
Suy nghĩ như vậy, Tần Tang bước chân chậm lại.
Phi Giác Ngư Long có linh giác nhạy cảm, hắn cũng không dám bại lộ thần thức để tránh bị lửa thiêu thân, đành phải ẩn nấp rồi lấy ra pháp khí lặng lẽ đi về phía u đầm.
Chờ lúc quẹo qua chỗ ngoặc nhìn thấy u đầm, Tần Tang nhất thời biến sắc loại bỏ suy đoán của mình, quả thực có người!
Không chờ Tần Tang thấy rõ đột nhiên có báo động phát ra, dưới chân nặng nề, thân ảnh bùng lên, trong nháy mắt bay tới một chỗ khác trong thông đạo.
Dường như cùng một thời điểm, trong u đầm phóng ra một tia điện quang chói mắt bổ mạnh vào chỗ hắn nắp khi nãy, khiến huyền băng cứng rắn không gì sánh được bị bổ ra một cái động lớn tạo nên vô số vết nứt.
Tần Tang nhìn động lớn mà lòng còn sợ hãi, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn không nghĩ đến mình vừa đến nơi này đã bị phát hiện, bị ép phải hiện thân.
Hắn không chỉ cẩn thận hành động mà vẫn luôn một mực thôi động Độn Linh Quyết che giấu khí tức, làm sao đối phương lại phát hiện được?
Trừ phi thực lực của đối phương vượt xa hắn nên Độn Linh Quyết mới vô hiệu.
Đối phương không nói một lời đã phóng ra một đạo Thiểm Điện, Tần Tang chứng kiến được uy lực của tia chớp nên không dám cậy mạnh, vội vàng trốn tránh, không ngờ hắn vừa muốn động thì Thực Tâm Trùng bên trong Nguyên Thần lại đột nhiên động, há miệng gặm xuống Nguyên Thần nhưng bị phật ngọc ngăn trở.
Thực Tâm Trùng!
Khôi Âm Tông!
Trong đầu Tần Tang chợt lóe lên, đột nhiên hiểu rõ ngọn nguồn.
Giờ khắc này hắn cơ hồ là dựa theo bản năng biểu diễn, kêu thảm một tiếng sau đó thân mình lảo đảo ngã về phía trước, dường như phải dốc hết toàn lực để tránh đi tia chớp dưới sự công kích của Thực Tâm Trùng.
Sau một khắc, Tần Tang nghe được đối phương di một tiếng, thanh âm vô cùng quen thuộc.
Ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
-A? Tần Tang? Ngươi còn sống?
Dư Hóa!
Nhìn thấy gương mặt phía dưới đấu bồng, những ký ức xa xôi đột nhiên tràn về, Tần Tang lập tức nhận ra được, cắn răng nói ra cái tên này, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Dư Hóa còn sống!
Hắn là Dư Hóa!
Nội gián của Nguyên Chiếu Môn, ở Nguyên Chiếu Môn cùng với Triệu Viêm khống chế những tu sĩ Trúc cơ kia!
Trong đêm Khôi Âm Tông tập kích Nguyên Chiếu Môn, Chưởng môn của Nguyên Chiếu Môn kích phát hộ phái đại trận và Linh Mạch, muốn cùng đầu não của Khôi Âm Tông đồng quy vu tận, Dư Hóa làm nội ứng nhưng lại sống đến bây giờ.
Vả lại, Dư Hóa lúc này không phải là tu sĩ vừa đột phá Trúc Cơ Kỳ vài thập niên trước nữa.
Tu vi của hắn cao đến khinh người, khí tức so với Kỳ Nguyên Thú Kỳ sư huynh không hề yếu, Giả Đan cảnh!
Sét đánh vang trời, điện quang chói lóa.
Phía trên đầm tối, Dư Hóa đứng lơ lửng bị đám Phi Giác Ngư Long kia bao vây.
Dĩ nhiên, hắn không có Túy Yêu Tiên do Vân Du Tử luyện chế nên lúc vào đây đã kinh động đến bọn cổ thú.
Dưới chân Dư Hóa bao phủ một cái vòng sáng tỏa ánh sáng màu lam nhạt hình nửa vòng tròn, vòng sáng lấp lóe không yên, ngăn cản công kích của Phi Giác Ngư Long.
Phi Giác Ngư Long bị chọc giận phát ra âm thanh quái dị bén nhọn, trên sừng không ngừng bắn ra tia chớp tấn công bình. Bên ngoài vòng sáng đã dày đặc tia chớp giống như Lôi tượng, tràn ngập nguy hiểm.
Với tu vi của Dư Hóa mà vẫn bị Phi Giác Ngư Long vây công không thể thoát thân được.
Có thể thấy được uy lực của Phi Giác Ngư Long kinh khủng cỡ nào.
May mắn có Túy Yêu Tiên, nếu không hắn và Vân Du Tử mà làm kinh động đến Phi Giác Ngư Long chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.
-Triệu Viêm chết ở trong tay ngươi sao?
Dư Hóa nhìn thấy Tần Tang, như ý thức được chuyện gì, lập tức thông suốt rất nhiều sự tình, ánh mắt âm u, lạnh lùng nói:
-Tên phế vật kia! Nắm Thực Tâm Trùng trong tay mà vẫn bị ngươi phản sát đúng là ngoài dự liệu, thảo nào lão phu tìm nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy hắn.
-Chờ một chút!
-Nói như vậy... Cửu Huyễn Thiên Lan ở trong tay ngươi!
Trên mặt Dư Hóa hiện ra biểu lộ kinh hỷ.
Hắn biết về Cửu Huyễn Thiên Lan!
Tần Tang trong lòng kinh hãi, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dư Hóa, không nói một lời đột nhiên phất tay đánh ra một đạo kim quang.