Chương 626: Tu luyện
Chương 626: Tu luyện
Từ lúc từ biệt ở Thúy Minh Sơn, bây giờ bọn họ mới gặp lại nhau, ngoại hình của Lý Ngọc Phủ không thay đổi nhiều, so với lúc mới gặp thì hiện tại Thúy Minh Sơn có vẻ đã trưởng thành hơn.
Tu vi của hắn đã là Trúc Cơ kỳ!
Tần Tang không hề cảm thấy bất ngờ với việc này. Tư chất của Lý Ngọc Phủ vốn dĩ rất tốt, hơn nữa còn được Vân Du Tử dốc lòng dạy bảo, không thể đột phá Trúc Cơ mới là kỳ lạ.
-Sao vẫn còn gọi ta sư bá? Vân Du Tử tiền bối không nhận ngươi làm đệ tử sao?
Lý Ngọc Phủ gãi đầu gãi cổ:
Thái sư tổ lão nhân gia nói, mặc dù tiên phàm khác nhau, nhưng không thể xem nhẹ tôn ti trật tự, phải có trên có dưới. Năm đó, Thái sư tổ đích thân đến Thanh Dương Quán, sư tổ và sư phụ đã lập bia để truyền lại, sau một tháng giảng pháp, lập ra Thanh Dương Đạo Quán, trên đó cũng có tên của sư bá...
Tần Tang 'Ừm' một tiếng:
-Như vậy cũng tốt, lần này tới là ý của Thái sư tổ đúng không?
Lý Ngọc Phủ gật đầu, nghĩ tới một chuyện, vội vàng lấy ra một bình ngọc từ túi Giới Tử.
Trong bình ngọc chứa một viên linh đan màu xanh nhạt, tiên khí lượn lờ phía trên viên linh đan, cực kỳ huyền diệu.
-Sư bá, đây là Hợp Vận Đan mà Thái sư tổ đưa cho người, bảo đệ tử mang tới. Thái sư tổ . . .
Giọng Lý Ngọc Phủ đột nhiên nhỏ lại, phất tay tạo ra một cách âm, sau đó mới cẩn thận nói:
-Hình như là Thái sư tổ nghe được tin tức về một loại thiên tài địa bảo, nên đã mai danh ẩn tích, tự mình đi nghiệm chứng. . .
-Thiên tài địa bảo!
Vẻ mặt Tần Tang vô cùng kinh ngạc, trong lòng biết nội thương của Vân Du Tử nhất định cần linh dược đẳng cấp thiên tài địa bảo, hắn lại bắt đầu bôn ba để trị thương, vội hỏi:
-Hiện tại tu vi của tiền bối thế nào?
Vẻ mặt Lý Ngọc Phủ nhẹ nhõm nói:
-Tu vi của Thái sư tổ tu vi đã đạt đến viên mãn, lần xuất quan vào ba năm trước đã là Giả Đan cảnh, Thái sư tổ vốn định tự mình tới gặp ngài một lần, nhưng hình như chuyện quá khẩn cấp nên đã vội vàng rời đi, chỉ có thể bảo đệ tử làm thay.
Nghe được tin tức này, trong lòng Tần Tang cực kỳ kinh ngạc.
Hai mươi tám năm trước, Vân Du Tử mới đột phá Trúc Cơ trung kỳ.
Vậy mà bây giờ đã vượt hắn, đi vào Giả Đan cảnh trước hắn một bước.
Chẳng lẽ chi với thiên phú của Vân Du Tử đã có thể luyện được Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương của Thanh Trúc tiền bối?
Đương nhiên, cửa ải khó khăn nhất là Kết Đan, không biết đã có bao nhiêu người tài giỏi đã bị mắc kẹt ở cửa ải này, cả đời cũng không thể tiến thêm bước nào nữa!
Đây chính là ưu điểm của thiên phú, Vân Du Tử một trăm tuổi đã đạt, đương nhiên thiên phú không cần phải nói cũng biết là tốt đến mức nào.
Nếu không phải bị nội thương hạn chế thì khó mà tưởng tượng nổi Vân Du Tử sẽ đạt được thành tựu khủng khiếp như nào?
Bỏ ra bao nhiêu công sức, tự mình tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, còn dùng đến cả sự trợ giúp của Sát Phù mà vẫn không thể đuổi kịp.
Quá trình tu luyện đột phá Giả Đan cảnh bị gián đoạn vì mất tập trung. Rất có thể dự cảm của Vân Du Tử sẽ thành sự thật, nội thương trên người hắn có lẽ ảnh hưởng rất lớn tới Kết Đan.
Nếu không với sự hiểu biết của Tần Tang về Vân Du Tử, hắn nhất định có thể kiên trì ,bế quan khổ luyện đến khi đột phá Kết Đan mới xuất quan.
-Việc lớn mới quan trọng!
Tần Tang xua tay:
-Sau khi về sư môn, gặp Thái sư tổ của người thì nói với hắn nếu như cần trợ giúp, cứ truyền tin tới cho ta.
Hắn đã không phải là Ngô Hạ A Mông đối mặt với Phi Thiên Dạ Xoa, cũng sẽ chuẩn bị chu toàn mọi thứ để ứng phó, sẽ không lặp lại tình trạng bó tay chịu trói như lần trước.
Không ngờ, Lý Ngọc Phủ lại khẽ lắc đầu, nói:
-Bẩm sư bá, Thái sư tổ lệnh đệ tử đưa Hợp Vận Đan đến tay sư bá, sau đó lập tức đi Vân Thương đại trạch rèn luyện.
Vân Thương đại trạch?
Hiện tại Vân Thương đại trạch không thể như xưa nữa, tình thế vô cùng hỗn loạn, nguy hiểm.
Tần Tang nghe vậy nhíu mày, hỏi:
-Tiền bối có sắp xếp cho người làm gì?
Lý Ngọc Phủ thành thật trả lời:
-Thái sư tổ để đệ tử đi theo các vị đồng môn sư huynh cùng nhau hành động, sau khi nắm rõ tình hình ở Vân Thương đại trạch, thì cho phép đệ tử tự quyết định mọi chuyện.
Tần Tang khẽ gật đầu, Lý Ngọc Phủ đã là tu sĩ Trúc Cơ, hắn cần phải tự mình rèn luyện, trải nghiệm thì mới có thể tiến bộ, đạt được một điều gì đó.
Vân Du Tử chắc hẳn cũng là vì mục đích, cho nên mới quyết định buông tay.
Có thể đi tới mức nào đều dựa vào năng lực và cơ duyên của Lý Ngọc Phủ.
Đoán được ý định của Vân Du Tử, đương nhiên Tần Tang sẽ không hấp tấp can thiệp, suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một đôi thư hùng song kiếm từ túi Giới Tử.
Mặc dù phẩm cấp của đôi thư hùng song kiếm này chỉ là thượng phẩm, nhưng thân kiếm lại pha trộn Hàn Kim, không hề thua kém pháp khí cực phẩm, là một trong những tác phẩm ưng ý nhất của Tần Tang giữ lại để làm lễ vật.
Không nói tới mối quan hê ở nhân gian với Minh Nguyệt, việc Vân Du Tử coi Lý Ngọc Phủ là đệ tử thân truyền cũng đủ để hắn tặng đôi hùng thư song kiếm này rồi.
Lý Ngọc Phủ nhận lấy thư hùng song kiếm, vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt:
-Đa tạ sư bá!
-Đi đi.
Tần Tang không giữ Lý Ngọc Phủ lại:
-Tình cảnh ở Vân Thương đại trạch càng ngày càng hỗn loạn, nhớ phải hành động cẩn thận. . . Có lẽ không lâu nữa, ta cũng sẽ bị sư môn điều động tới chiến trường, đến lúc đó gặp lại. . .
Tần Tang không hề nói quá, tình hình ở Vân Thương đại trạch càng ngày càng căng thẳng.
Mặc dù ngoài mặt Tiểu Hàn Vực và Thiên Hành Minh không còn giao chiến nữa, nhưng vẫn không ngừng chém giết nhau ở quy mô nhỏ, hai bên đều có thương vong, thù hận càng để lâu càng sâu.