Chương 66: Băng Tàm Bảo Giáp
Chương 66: Băng Tàm Bảo Giáp
-Đưa ta...
Hàn tiên sư đưa tay cầm lấy cái túi trong tay, khẽ nhắm mắt lại.
Trong chớp mắt, Tần Tang đột nhiên cảm nhận được một làn sóng truyền ra từ cơ thể của tiên sư, loại khí tức vô cùng quen thuộc, vừa là linh lực, vừa là thần thức!
Chỉ thấy miệng túi có ánh sáng lấp lóe, sau đó một bình ngọc đột nhiên xuất hiện, rơi xuống tay của tiên sư.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Tang trợn cả mắt lên.
Quả nhiên là Túi Trữ Vật!
Nhưng hắn lại vô cùng thắc mắc, động tác của Hàn tiên sư cũng không có gì đặc biệt, vậy tại sao hắn lại không thể mở được túi gấm bảy màu?
Trong bình ngọc có mấy hạt hoàn đan trong suốt.
Hàn tiên sư mở mắt ra nhìn, vẻ mặt vui mừng:
-May quá! may quá!...Thủy Lộ Hoàn vẫn còn!
Nói xong hắn ta liền mở nắp bình ngọc, nuốt toàn bộ số hoàn đan vào trong bụng.
Khi bình ngọc mở ra, lập tức có một cỗ mùi hương kỳ lạ xông vào mũi Tần Tang, trong chớp mắt Tần Tang cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm, cả người đều khoan khoái.
Sau khi nuốt số Thủy Lô Hoàn kia, vẻ mặt của Hàn tiên sử bỗng nhiên hồng hào trở lại, khí tức cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, vỗn dĩ là không cử động được giờ đã có thể tự mình ngồi dậy.
Thần dược của thần tiên có khác!
Tần Tang trừng ti mắt, nhìn chằm chằm bình ngọc và Túi Trữ Vật, trong lòng cảm thấy ngứa nháy.
Hàn tiên sư nhìn thấy bộ dạng của Tần Tang thì cười ra tiếng:
-Đừng nhìn nữa, đây là Túi Giới Tử, muốn mở được thì phải có thần thức, sau đó dùng Khôn Vật Thuật lấy vật phẩm ra. Người thường như ngươi, dù Hàn mỗ có tặng lại thì ngươi cũng không dùng được.
Hàn tiên sư phun ra một ngụm khí đọc, vươn người đứng dậy, quan sát xung quanh, đột nhiên nói:
-Tần tướng quân, Hàn mỗ được ngươi cứu mạng, không thể không báo đáp. Ngươi muốn gì thì cứ nói với ta? Vàng bạc châu báu, mỹ nữa hay quyền hành phú quý, Hàn mỗ đều có thể giúp người lấy được.
Nghe thấy lời này, Tần Tang không chút do dự, quỳ xuống:
-Tần Tang không cần gì cả, chỉ xin Hàn tiên sư nhận Tần Tang làm đồ đệ, truyền thụ Tiên pháp!
-Ha ha...
Hàn tiên sư khẽ cười một tiếng, hình như không hề ngạc nhiên, hắn ta nhìn Tần tang, hỏi một vấn đề rất kỳ lạ:
-Tần tướng quân muốn đi hướng bắc, vậy chủ công nhà ngươi là Đông Dương Vương sao?
Hắn ta cũng biết Đông Dương Vương sao?
Tần Tang nghi ngờ.
Hàn tiên sư gật đầu, nói:
-Tu tiên không dễ dàng như vậy, hơn nữa không phải ai cũng có thể tu tiên... Đã là đại tướng dưới trướng Đông Dương Vương thì sau này sẽ còn gặp lại, ngươi cứ từ từ suy nghĩ lại rồi nói với ta. Đúng rồi...
Không đợi Tần Tang trả lời, Hàn tiên sư đột nhiên đưa tay về phía cỗ thi thể, chỉ thấy có một ánh sáng lấp lóe bên trên thi thể, bộ y phục trên người thi thể kia lập tức rơi vào tay hắn ta.
Bộ quần áo này lấp lánh ánh sáng màu xanh lam, có hơi lạnh lẽo, nhìn có vẻ giống như nội y, được dệt thành từ sợi tơ trong suốt, cực kỳ mỏng manh, mềm mại lạ thường.
-Ngươi dẫn binh đi đánh giặc, khó tránh khỏi bị thương, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì lại thành ra Hàn mỗ nói không giữ lời. Pháp khí này là áo giáp dệt từ Băng Tàm Tơ, nhẹ như lông hồng, người thường cũng có thể mặc để phòng thân, đa kiếm bình thường không thể đâm qua nó được. Tần tướng quân suy nghĩ cần thận, chúng ta sẽ còn gặp lại ở Triều Thánh Sơn.
Dứt lời, Hàn tiên sư phất tay tạo ra một ánh sáng màu xanh, một quả hồ lô xanh biến bay tới, hắn mang theo thi thể bước tới chỗ hồ lô, vẫy tay với Tần Tang sau đó hồ lô liền bay đi với tốc độ kinh người, nháy mắt chỉ nhìn thấy một vệt sáng ở xa xa.
Tần Tang cầm Băng Tàm Bảo giáp, lòng bàn tay đã lạnh ngắt.
Đưa mắt nhìn Hàn tiên sư rời đi, ánh mắt Tần Tang liên tục biến đổi, có vẻ như Tiên Sư và Triều Thánh Sơn có quan hệ không nhỏ.
Hắn vốn định tìm hiểu xem Khu Vật Thuật là gì, vì sao không phải ai cũng có thể tu tiên, không ngờ Tiên sư lại dứt khoát rời đi, chỉ nói chuyện này để sau.
Tần Tang cũng đoán được một phần lý do tiên sư vội vàng rời đi như vậy, có lẽ là vì trị thương, Thủy Lộ Hoàn kia cũng chỉ có tác dụng tạm thời mà thôi.
Nếu như hắn cố chấp muốn ra tay thì cũng giết hắn ta cũng không khó. Việc đã tới nước này, có hối hận cũng không được gì, mặc kệ là Băng Tàm Bảo Giáp hay lời hứa hẹn cua Hàn tiên sư thì cũng đều là món hời lớn.
Cuối cùng thì cũng đã gặp được một người tu tiên!
Điều duy nhất làm Tần Tang đau đầu chính là người này có vẻ như không cho phép có một hạt bụi trong mắt, gặp một tu sĩ ma đạo, lập tức không tiếc mình liểu mạng đánh giết đối phương.
Tần Tang đứng yên một lúc, lấy lại tinh thần, sau đó nhìn ngắm xung quanh.
Chuyện xảy ra một cách đột ngột, Tần Tang chưa kịp đuổi hết tướng sĩ a ngoài, nếu như chuyện vừa rồi bị một tướng sĩ nhìn thấy, dù là cố ý hay vô tình thì cũng không phải là chuyện tốt.
Tần Tang hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn đám tướng sĩ đang cúi đầu.
-Tất cả mọi người trở về quân doanh rồi nghỉ ngơi sớm đi. Sáng sớm ngày mai, tiếp túc mở đường. Đánh xuống Độ Nha Khẩu là lập công lao lớn, bản tướng quân đảm bảo các ngươi có thể thăng quan, phát tài. Chuyện ngày hôm nay không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ chặt đầu các ngươi!
-Tuân mệnh!