Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 70 - Chương 70: Linh Căn

Chương 70: Linh Căn Chương 70: Linh Căn

Vô số cống phẩm như nước chảy đưa vào Triều Thánh Cung, hòa thượng, đạo sĩ lần lượt tụng kinh. Tần Tang nhìn thú vị, nôn nóng trong lòng giảm đi mấy phần.

Đến giữa trưa, có người của Ti Thánh Giám cầm một tờ giấy lụa, ai được đọc tên đều khó kiềm được hưng phấn, lại cố làm ra vẻ chững chạc, bước vào Triều Thánh Cung dưới ánh mắt hâm mộ, kính sợ của những người còn lại.

Tần Tang nghe thấy tên của bản thân, lại như không có việc gì đi vào.

Bên trong cung Triều Thánh đã đốt hương sào*, vô vàn cống phẩm, ở giữa đặt văn thư, sắc lệnh bằng ngọc, Đông Dương Vương chắp tay đứng yên, nhìn hắn đang nắm chặt hai tay thì hiển nhiên cũng không bình tĩnh.

*hương sào: chiều cao từ 80cm trở lên. Hương sào thường được sử dụng vào việc tế lễ các đàn lễ lớn, tạ mộ, ma chay, cúng lễ cần thắp hương thời gian dài, giúp người dùng có thể căn được giờ thay hương. Tùy vào độ dài của cây hương, hương sào có thời gian cháy từ 6/8/12/24 tiếng.

Cuối cùng, có tư cách đi vào cung Triều Thánh vẻn vẹn chỉ có ba mươi mốt người!

-Giờ lành đã đến, thụ phong thánh hoàng!

Cung chủ Triều Thánh hét lớn một tiếng, cánh tay nâng lên thật cao, gõ vang chuông cổ, tiếng chuông du dương, truyền khắp bốn phương.

Đông Dương Vương tự mình đọc văn tế.

Tiếng chuông ngân vang chín chín tám mươi mốt lần, Tần Tang và những người khác không kiên nhẫn, thầm nói mấy tiên sư này đúng là biết giả vờ giả vịt.

Tiếng chuông cuối cùng xa dần.

-Lệ!

Một tiếng hạc kêu lanh lảnh vang khắp trời xanh, tất cả mọi người rốt rít ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy chấn động.

Chỉ thấy trên bầu trời quang đãng ngàn dặm chẳng biết từ lúc nào hiện lên từng tầng khói mây, hào quang tỏa ra, trong nháy mắt liền phủ kín cả bầu trời, ở phần cuối ánh hào quang phảng phất có một tòa Thiên Môn tồn tại, dị thường thần bí.

-Vù!

Một con Tiên Hạc khổng lồ xé rách khói mây, phá không mà tới, trong chớp mắt bay đến trên Triều Thánh Cung, mở ra miệng rộng, một chiếc Ngọc tỷ sáng lung linh rơi xuống tay Đông Dương Vương.

Mà thân ảnh Tiên Hạc lại dần biến mất.

-Thỉnh Thượng Tiên vào cung nghỉ ngơi.

Sau khi Tiên Hạc biến mất, Đông Dương Quận chúa hướng về phía bàn thờ bên cạnh

khom mình hành lễ. Giữa lúc mọi người còn đang nghi hoặc, một bóng người từ hư chuyển thực, một chàng thanh niên vóc dáng mập mạp đột nhiên hiện ra.

Trong lòng Tần Tang trầm xuống, đây không phải là thanh niên họ Hàn kia sao!

Chàng trai mập mạp dường như rất hưởng thụ những ánh mắt kính sợ xung quanh, cười tủm tỉm nói:

-Không dám, không dám...

Đông Dương quận chúa dẫn đường, chàng trai mập mạp ở phía sau, đang muốn đi vào hậu điện, đột nhiên dừng lại, xoay người, đôi mắt hí bị thịt mỡ ép thành một khe nhỏ lướt qua mọi người, nhàn nhạt nói:

-Tần Tang là ai?

Nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người trong Triều Thánh Cung đồng loạt hướng về Tần Tang.

Đông Dương quận chúa trừng mắt lên.

Tần Tang cứ tưởng thanh niên họ Hàn lỡ hẹn, trong lòng tràn đầy thất vọng, vội vàng khom người hành lễ:

-Khởi bẩm thượng tiên, tại hạ chính là Tần Tang.

Chàng thanh niên dò xét Tần Tang một lượt, ‘Ừm’ một tiếng, ngón tay chỉ sang hắn một cái, nói:

-Sau khi đăng cơ đại điển kết thúc, ngươi đến đây tìm ta.

Dứt lời liền xoay người đi vào hậu điện.

Trong đại điện lặng ngắt như tờ.

Tần Tang có thể cảm nhận được sự kinh ngạc và ước ao trong những ánh mắt kia, còn có sự ghen ghét đến từ Thế tử, thậm chí cả Đông Dương vương sắp trở thành quân chủ cũng nhìn chằm chằm sang Tần Tang.

Mục đô đốc đi tới, nhỏ giọng hỏi:

-Lời đồn nói rằng ngươi đã cứu mạng một tiên sư, đó có phải sự thật không?

Phùng đô đốc biết rõ chuyện hơn một chút:

-Ta nhớ là hình như gầy hơn vị này, đúng không?

Tần Tang còn đang đắm chìm trong vui sướng, không để ý đến hai người này, thanh niên họ Hàn không những chưa quên mình mà còn đặc biệt phái người đến nữa, chẳng phải có nghĩa là khả năng hắn đáp ứng yêu cầu của mình là rất lớn sao?

Sau một hồi im lặng, cung chủ Triều Thánh Cung nhỏ giọng nhắc nhở Đông Dương vương:

-Bệ hạ, giờ lành sắp đến rồi.

-Hả? À!

Lúc này, quân thần trong đại điện mới lấy lại tinh thần, Đông Dương vương vội vàng giơ ấn ngọc, tiến lên một bước, thật cẩn thận đặt vào giữa giấy ngọc, sách ngọc, đăng cơ đại điển bắt đầu.

Lễ nghi đại điển rườm rà, sau đó lại dời ra ngoài điện, bách quan thụ phong, tiếp tục ròng rã gần ba canh giờ, cũng may mà gió núi không lớn, ngày đông ấm áp, vẫn có thể kiên trì được.

Cuối cùng, Đông Dương vương đăng cơ làm đế, định niên hiệu Vũ Đức.

Tần Tang được phong chức Phụ Quốc tướng quân, Giang Châu hầu.

Tần Tang bình tĩnh thụ phong, một mực chờ đến khi đăng cơ đại điển kết thúc, tân hoàng dẫn đầu bách quan xuống núi trở về Ngọc Vũ cung, còn hắn thì ở lại Triều Thánh Cung, đi đến hậu điện theo sự dẫn đường của cung chủ Triều Thánh Cung.

Đông Dương quận chúa, hiện tại phải gọi là trưởng công chúa, không biết đã đi đâu rồi.

Trong đại điện chỉ có một mình thanh niên mập mạp kia, ngồi trên ghế bành, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, nhìn như đang ngủ, nhưng thực ra là đang tu luyện.

Bọn hắn vừa đi vào trong điện, thanh niên mập mạp liền mở to mắt, phất phất tay bảo cung chủ Triều Thánh Cung đi ra ngoài, uể oải nói với Tần Tang:

-Nói ngắn gọn, Hàn sư huynh bảo ta cho ngươi biết một chuyện, tiên đạo khó cầu, không chỉ nằm ở vô số nguy hiểm sau khi tu tiên, mà muốn tu tiên thì nhất định cơ thể phải có linh căn, mà trong người phàm thì người có linh căn vạn người không được một. Nói cách khác, nếu như ngươi lựa chọn tu tiên, cơ hội cực kỳ xa vời. Nếu như lưu lại thế tục, Triều Thánh Cung sẽ phù hộ ba đời hậu thế của ngươi hưởng thụ phú quý, ngươi tự chọn đi.

Tần Tang ngơ ra, mới biết rằng muốn tu tiên còn yêu cầu có linh căn nữa.
Bình Luận (0)
Comment