Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 75 - Chương 75: Phản Chiến

Chương 75: Phản Chiến Chương 75: Phản Chiến

Vẻ mặt Tần Tang vô cảm, tầm mắt quét qua đám binh sĩ, tìm được bóng dáng của Thái Tử.

Bên cạnh Thái Tử còn có bốn người.

Một nữ nhân có khuôn mặt quyến rũ dẫn đầu, thân cận với Thái Tử, là Hồng Tú Nương, võ công không kém Bạch Y Tú Tài, chính là cao thủ hàng đầu thiên hạ.

Một bên khác của Thái Tử, còn một lão hoà thượng lưng cõng bảo kiếm, râu dài gần như rủ xuống đất, Tần Tang đã từng gặp tại Huyền Tế Tự, chính là vị kia cầm kiếm quang tru dùng giết tu tiên giả kết liễu tổ sư Huyền Tế Tự, bây giờ chỉ sợ là đã hơn một trăm tuổi.

Đây là tới báo thù.

Đứng bên cạnh lão hòa thượng là một tên văn sĩ Tần Tang chưa từng gặp qua, nhưng cũng biết người này là một võ sĩ ở thánh địa khác trong Đại Tuỳ, đang là trang chủ Yên Lam sơn trang, Tiên Thiên cao thủ.

Cuối cùng là một người mặc áo bào đen trong bóng tối, trên mặt như có một tầng bóng đen bao phủ, dường như vẫn luôn ẩn mình giữa bóng đêm, không lộ diện trước mặt người khác, lâu chủ Huyết Y lâu Hắc Hạc Chân Nhân.

Có đến ba vị Tiên Thiên cao thủ, Thái Tử thật đúng là để ý đến hắn.

Có thể Thái Tử cảm thấy bên cạnh có nhiều cao thủ hộ vệ như vậy, chắc chắn không có sơ hở nào, tách khỏi binh sĩ đi lên phía trước, cười nhìn Tần Tang, lòng đau như cắt nói:

-Tần tướng quân, ngươi chỉ là một kẻ thường dân, nhận được sự coi trọng của Trưởng công chúa, nâng đỡ đưa ngươi lên làm Vương Hầu, ngươi còn không hài lòng cái gì? Dám âm thầm cấu kết chúng tướng, ý đồ mưu phản! Ngươi xứng đáng với Trưởng công chúa, xứng đáng với phụ hoàng sao?

Tần Tang thản nhiên nói:

-Thái Tử đang nói cái gì, vì sao thần nghe không hiểu? Sau khi vào Đế Đô, thần từ đầu đến cuối đều ở tại trong phủ, cũng không ra khỏi cửa mấy lần, nói thần cấu kết là thế nào?

Thái Tử hừ lạnh một tiếng:

-Ngươi cấu kết thông đồng tướng sĩ thủ hạ, chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn dám ngụy biện! Hắc Hạc Chân Nhân, nhanh đem tất cả phạm nhân lên đây cho ta!

Tuy nhiên, Hắc Hạc Chân Nhân vẫn không nhúc nhích, cung kính nói:

-Khởi bẩm Thái Tử, Huyết Y Lâu không tra được chứng cứ Giang Châu Hầu cấu kết mưu đồ phản nghịch, không biết Thái Tử muốn thuộc hạ mang người nào đến, xin Thái Tử chỉ rõ?

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao.

Thái Tử sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, không thể tin được trừng mắt nhìn chằm chằm Hắc Hạc Chân Nhân:

-Ngươi!

Tần Tang tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng nói:

-Thần được Quận Chúa coi trọng, làm tướng trong quân đội, từ đầu đến cuối đều tận tâm tận lực, vì hoàng thượng mở mang bờ cõi, không dám buông lỏng chút nào. Liên hợp Trấn Thủy Vương, phá Dĩnh Nam Quận, lẻn càng Hòa Ninh Huyện, phóng hoả Độ Nha Khẩu, đạp phá Cửu Vệ Quan, chiến công đầy rẫy, mọi người đều biết, trong quân người có thể bằng thần có được mấy người? Hôm nay Thái Tử nói xấu thần mưu phản, lại không đưa ra nổi một chút chứng cứ! Bởi vì cái gọi là có mới nới cũ, qua cầu rút ván, Thái Tử bức thần phản, thần không thể không phản.

Lời còn chưa dứt, dưới chân Tần Tang chuyển động, bóng người đột nhiên lao thẳng về phía Thái Tử.

Thái Tử cả kinh:

-Ngươi muốn làm gì! Giết hắn, nhanh giết hắn cho ta!

Hắc Hạc Chân Nhân lâm trận phản chiến, tất cả mọi người không biết nên tin hay không.

Trang chủ Yên Lam sơn trang rõ ràng có hơi do dự, lão hòa thượng sớm đã có thù cũ với Tần Tang, không chút chần chừ, vẫy tay một cái, bảo kiếm sau lưng vút một tiếng, tự động bay khỏi vỏ kiếm.

Lão hòa thượng nắm chặt bảo kiếm, bóng dáng chợt loé lên, điểm sáng trên mũi kiếm chói mắt dị thường, kèm theo tiếng rồng ngâm tựa như âm thanh bảo kiếm ngân vang, đâm về phía Tần Tang.

Ngay lúc đó, bên tai lão hòa thượng chợt vang lên tiếng chuông leng keng, giờ khắc này, lão bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi trầm trọng, hai mắt tràn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm Tần Tang.

Lão há mồm muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra tiếng, Tần Tang như một bóng ma tiến tới trước ngực lão hoà thượng, lòng bàn tay siết chặt cổ lão, đột nhiên vặn một vòng.

'Rắc rắc!'

Lão ta chết ngay lập tức.

Thấy cảnh này, không chỉ có trang chủ Yên Lam sơn trang, mí mắt Hắc Hạc Chân Nhân cũng tự dưng giật giật, đường đường là Tiên Thiên cao thủ lại không phải là đối thủ của Tần Tang.

Bọn họ không nghe được tiếng chuông, còn tưởng rằng vô công Tần Tang đã trở nên siêu phàm nhập thánh.

Thái Tử càng thêm kinh hãi, hung hăng đẩy Hồng Tú Nương một cái, xoay người bỏ chạy, đồng thời lớn tiếng kêu lên:

-Giết hắn! Bắn tên! Mau bắn tên!

Tần Tang cách Thái Tử rất gần, các binh sĩ do dự không dám làm loạn, vài tên tướng lĩnh nhìn về phía chủ tướng, nhưng thấy chủ tướng im lặng không nói một lời, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn Thái Tử bị bắt lại sao?

Hắc Hạc Chân Nhân lâm trận phản chiến, chủ tướng lại trầm mặc không nói, tựa như có sương mù dày đặc, khiến bọn họ chần chờ chưa quyết định.

Lão hòa thượng cũng không địch nổi Tần Tang, Hồng Tú Nương mới vừa bị đẩy ra, lập tức bị Tần Tang một kiếm xuyên tim, chỉ thấy động tác Tần Tang cực nhanh, trong chớp mắt bắt được Thái Tử từ trong vạn quân.

-Ngươi muốn làm gì. . .

Nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Tần Tang, vẻ mặt Thái Tử tràn ngập hoảng sợ.

Tần Tang lạnh lùng nói:

-Cay nghiệt không có tình người như vậy, há có thể làm vua của một nước! Giang Châu Hầu này không làm cũng được, Tần Tang thề nhất quyết lấy lại công đạo!

Dứt lời, Tần Tang bóp cổ Thái Tử nhấc bổng lên, cánh tay còn lại duỗi ra, trường kiếm bắn nhanh ra như chớp, nhẹ nhàng đâm xuyên người Thái Tử, đem thi thể hắn ta cắm thật sâu vào cửa Hầu Phủ.

Phụt!

Máu tươi tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả bầu trời đêm, khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Bình Luận (0)
Comment