Chương 762: Bảo Vật Tốt
Chương 762: Bảo Vật Tốt
Sơn môn của Thanh Dương ma tông ẩn giấu ở trên đỉnh của thềm đá bạch ngọc, muốn vào Thanh Dương ma tông phải vào núi từ thềm đá đó.
Bên trong ngoại môn là nội môn, là nơi để đệ tử Thanh Dương ma tông tu luyện.
Còn cấm địa là một khu vực bị phong tỏa bằng đại trận ở bên trong nội môn, cũng chính là trung tâm trọng địa của Thanh Dương ma tông, cấm chế ở bên trong đó tầng tầng lớp lớp, may mắn là Tần Tang không cần xâm nhập vào cấm địa, bởi vì Thanh Dương Cương Khí Thần Cương Phong từ trên trời rơi xuống nằm ở nội môn.
Tần Tang nhìn Thanh Dương ma tông một lượt, hắn tìm một chỗ bí mật tại nơi rừng núi hoang vắng ở bên ngoài sơn môn, rồi chôn giấu những bảo vật mang theo trên người xuống đất, bao gồm cả túi Giới Tử, túi Thi Khôi cùng túi Linh Thú, đồng thời cũng cẩn thận dùng cấm chế che đậy.
Làm xong những việc đó rồi, nhưng Tần Tang vẫn còn cảm thấy hơi lo lắng, tất cả tài sản của hắn đều ở trong này hết.
Hắn cẩn thận kiểm tra kĩ lại một lần nữa rồi mới lặng lẽ bỏ chạy.
Lúc này, ở phương đông xa xôi bình minh đã ló dạng, mặt trời sắp mọc lên.
Tần Tang lập tức tăng tốc nhanh hơn, ở trong núi rừng chạy như bay hướng về phía tây nam.
Bây giờ hắn đã lệch xa khỏi phương hướng đến Thanh Dương phường thị, nhưng mà Vô Nhai Cốc cũng nằm ở phụ cận của Thanh Dương ma tông, mà Thanh Dương phường thị là phường thị lớn nhất của Tu Tiên Giới ở gần đây, nói không chừng lại gặp phải tu sĩ thích hành tẩu chốn sơn dã, cho nên hành động của Tần Tang phải vô cùng cẩn thận.
Vượt qua liên tiếp bao nhiêu ngọn núi và sông nước trùng điệp, một bóng người cũng chẳng gặp.
Đến một khe núi, bóng người của Tần Tang đột nhiên ngừng lại.
Ở phía tây của Thanh Dương ma tông, có một đại quốc của phàm nhân, những phàm nhân ở nơi đó sống phụ thuộc vào Thanh Dương ma tông.
Bay theo hướng tây nam lại còn đi được xa như vậy, thì có thể đến được bên trong chư thành biên cảnh của đại quốc, trong đó có một tòa thành nhỏ, tên là Khánh Thành, chỉ có phàm nhân cư trú ở bên trong Khánh Thành.
Khánh Thành nằm trên biên cảnh, phía đông bắc không có thành trì của phàm nhân nữa, tất cả đều là rừng núi hoang vu, bởi vì nơi này nằm gần với Vô Nhai Cốc, nên phần lớn người tu tiên hoạt động ở đây.
Mà khe núi nơi Tần Tang đang đứng, chính là con đường nhất định phải đi qua từ Khánh Thành đến Thanh Dương ma tông.
Hắn thu lại khí tức của bản thân, nhẹ nhàng lọt vào khe núi, nhìn khắp mọi nơi một lượt, rồi bắt tay vào bận rộn, bắt đầu từ chỗ vào của khe núi, vết máu loang lổ, dấu chân lộn xộn, linh cơ hỗn loạn, cỏ cây ngổn ngang...
Không bao lâu sau, cảnh tượng trong khe núi đã thay đổi lớn, bị Tần Tang bố trí thành một hiện trường giả dối, đó là có một người tu tiên bị người khác đánh trọng thương, vẫn liều chết tìm đường sống, sau khi thoát khỏi kẻ địch truy đuổi, chạy trốn được tới nơi đây thì sức lực đã cạn kiệt, sau đó cũng chết ở khe núi này.
Cuối cùng, Tần Tang đặt thi thể ở phía cuối của vết máu, làm cho nó nằm bò vào trong bụi cỏ.
Phối hợp với những vết thương mà Tần Tang đã tạo ra trên thi thể, cảnh tượng được bố trí thế này, nếu không phải Tần Tang tự mình làm ra, mà là đột nhiên gặp phải, trong lúc nhất thời rất khó có thể tìm ra điểm nào sơ hở.
Xuất phát từ tính cẩn thận, Tần Tang kiểm tra lại kĩ lưỡng một lần nữa, lách mình đi đến trước thi thể, bỗng nhiên thôi động một luồng thi khí trong cơ thể, bốc lên toàn thân.
Chỉ một thoáng, hình dáng bên ngoài của Tần Tang đã thay đổi.
Mặt mũi hung tợn, dáng vẻ dữ dằn, đây là hình dáng chân chính của Luyện Thi, hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo vốn có.
May mắn là sau này chỉ cần áp chế thi khí, sẽ có thể khôi phục lại rất nhanh, nếu không thì, phải dùng khuôn mặt này về sau e rằng khó mà sống được ở Tu Tiên Giới.
Tần Tang sờ sờ hai má, thì thào lẩm bẩm.
Ngụy trang thành Luyện Thi, đương nhiên không thể dùng cấm chế che giấu khuôn mặt, đành phải dùng thi khí thay đổi.
Thanh danh của Vô Ảnh Kiếm, ở Loạn Đảo thủy vực ai mà không hay, ai mà không biết, hiện tại Tần Tang cũng xem như là có chút danh tiếng, khó đảm bảo là sẽ không bị nhận ra.
Tiếp theo, Tần Tang tùy ý ném thi quan ở một nơi cách thi thể không xa, rồi độn thân tiến vào bên trong thi quan, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Người sẽ dẫn Tần Tang vào Thanh Dương ma tông, hắn cũng không lựa chọn bừa bãi.
Ở Thanh Dương phường thị hai mươi tám năm, Tần Tang đã từ bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của tu sĩ cao cấp, nhiều lần tiếp xúc với đệ tử Thanh Dương ma tông, trong lòng đều đã có hiểu biết cụ thể về những tu sĩ Thanh Dương ma tông mà hắn thường giao lưu.
Đối với những tu sĩ tu vi cao, thì hắn ít tiếp xúc, không có hiểu biết gì nhiều.
Nhưng mà với các tu sĩ dưới Trúc Cơ Kỳ và tu sĩ Trúc Cơ Tiền Kỳ, thì hắn vô cùng quen thuộc.
Hiện tại hắn quyết định lựa chọn người tên Dụ Bá Thiên, tu vi là Trúc Cơ Tiền Kỳ.
Tư chất của người này không tệ, thuận lợi Trúc Cơ, nhưng lại bị vây ở bình cảnh của Trúc Cơ Trung Kỳ mấy chục năm, vẫn không thể đột phá, hơi giống với Vu Đại Nhạc năm đó.
Có điều, tính tình của người này còn thua xa Vu Đại Nhạc.
Vu Đại Nhạc đến cuối cùng bộc phát tâm ma, âm mưu giết hại đồng môn, nhưng cũng là vì suy nghĩ hết đủ mọi cách, sau đó cùng đường nên mới bị bức điên.
Tần Tang tiếp xúc với Dụ Bá Thiên nhiều lần.
Trong lời nói của Dụ Bá Thiên, hắn thường xuyên oán trời trách đất, thích nhất là nói đến người nào đó đã được trưởng bối trong sư môn xem trọng, hoặc là ai đó ở bên ngoài có được cơ duyên tốt thế nào, bảo vật tốt ra làm sao.