Chương 77: Kính Một Chén Rượu (2)
Chương 77: Kính Một Chén Rượu (2)
-Ừm, mơ thấy.
-Mơ thấy thì mơ thấy thôi, bao nhiêu lần rồi. . .
Tần phụ lầm bầm một câu, đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng,
-Sao lần này ngươi không khóc? Trước đó mộng thấy Tam Oa Tử, khóc cả đêm. Sao? Ngươi còn cười?
-Vì sao không thể cười?
Tần mẫu khẽ nói:
-Đã bao nhiêu lâu rồi không có mơ tới Tam nhi, sợ đến mức ăn cơm cũng không vô, bây giờ cuối cùng trông thấy hài tử của ta, ngươi nói ta có nên cười không!
-Tam Oa Tử đã chết nhiều năm. . .
-Ngươi mới chết ấy!
Tần phụ kêu thảm một tiếng, hình như bị Tần mẫu bấm một cái, hầm hừ mắng:
-Ngươi chính là tên lừa gạt! Nếu thật sự không chết, vì sao Tam Oa Tử vẫn không trở về nhà? Lão Vương cũng không trở lại, cửa hàng để cho người ta chiếm, phòng ở để cho người ta chiếm, nếu không phải lão tộc trưởng Vương gia chèn ép, lão phu nhân họ Vương còn không giữ nổi mấy mẫu đất kia, cả nhà đáng thương biết bao. . .
-Hầy, ngươi quan tâm đến phu nhân lão Vương như vậy, có bản lãnh thì tới nuôi nàng!
-Ta quan tâm cái gì, điều này không nói lên sao? Ngươi không phải thường xuyên cho bọn họ ăn. . . Hơn nửa đêm, ngươi còn đi đâu?
-Ta đi xem lão Vương chăm sóc Tam nhi như thế nào!
Tần mẫu cầm ngọn đèn dầu, đẩy cửa ra:
-Ta lại mơ thấy Tam nhi trở về, ta phải đi ra xem một chút, mở cửa cho Tam nhi.
Tần Tang vội vàng trốn vào bóng tối.
-Cái giấc mộng này của ngươi mơ tới không phải một trăm lần cũng có tám mươi lần, lần nào không phải phí công giày vò, nhưng vẫn hy vọng chưa từ bỏ ý định! Ngươi chờ ta một chút, ta cũng ra ngoài. . .
-Ngươi không phải không tin sao?
-Ta tin được chưa!
Tần Tang vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy Tần phụ Tần mẫu mang theo vẻ mặt thất vọng về đến phòng, thổi tắt ngọn đèn.
Chờ Tần phụ Tần mẫu ngủ thật say, Tần Tang lại lần nữa hiện thân, im lặng đẩy cửa đi vào, cầm lấy chén rượu trước linh bài, rót ra một chén rượu đục, nhẹ nhàng vẩy lên trên mặt đất.
-Ngươi đã chết.
Tần Tang than nhẹ một tiếng, nói một mình, không biết nói cho ai nghe.
. . .
Trước khi rời khỏi, Tần Tang đi một chuyến đến Vương gia, để lại túi bạc vụn trước linh bài của Vương chưởng quỹ, cuối cùng giải quyết xong hết chuyện trần duyên.
. . .
Khi Tần Tang bước xuống thuyền, hắn cảm thấy mặt đất hơi lắc lư.
Một năm trời gần như ngày nào hắn cũng ở trên thuyền.
Trong khoảng thời gian đó đi qua không ít khu vực núi cao nước hiểm cần phải xuống thuyền đi bộ, còn gặp các tai nạn bất ngờ như chiến tranh, cướp biển, lũ lụt phải thay đổi không biết bao nhiêu con thuyền, đi mãi đi mãi, tới khi đặt chân lên Bích Vân quốc thì đã qua một năm.
Dựa theo hiểu biết của Tần Tang, hiện tại có lẽ hắn đang ở tầng năm trung kì của U Minh Kinh, muốn đột phá tầng thứ sáu vẫn còn một khoảng cách đáng kể, nhưng giờ trong tay hắn không còn bao nhiêu Hồn đan, hắn phải nhanh chóng tìm cho ra Âm Sát chi khí hoặc là thu hồn thêm.
Không có Hồn đan trong tay, Tần Tang không chắc bản thân tới năm tháng nào mới đột phá được tầng thứ sáu.
-Khách quan, ngài đi từ đây về hướng đông, chưa tới một tháng là có thể tới được U Sơn, cạnh bến tàu cũng có nơi để thuê xe, nhưng trông ngài giống người ở nơi khác tới, phải cẩn thận một chút...
Chủ thuyền tiễn Tần Tang xuống với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vị khách nhân này khiến ông ta ấn tượng rất lớn, sau khi xuống thuyền liền im lìm ở trong khoang không ra ngoài, mỗi ngày chỉ cần tiểu nhị trên thuyền đưa ba bữa cơm đúng giờ là được, ra tay hào phóng lại rất ít gây phiền phức.
Khi sắp tới Bích Vân Quốc, Tần Tang liền dò tìm vị trí được đánh dấu trên bản đồ của các nước, nó nằm bên cạnh dãy núi U Sơn – dãy núi lớn nhất của Bích Vân Quốc, cũng chính là tên của phường U Sơn.
Lên bờ, Tần Tang trực tiếp bỏ bạc ra mua ngựa, ngày đêm gấp gáp lên đường, ngựa thay liên tục, chỉ trong năm ngày đã tới gần khu vực phụ cận U Sơn.
Dãy núi U Sơn lớn hơn Cổ Linh Sơn vô số lần, chạy dài trong lãnh thổ Bích Vân quốc chỉ một đoạn nhỏ, theo miệng dân bản xứ, Tần Tang đã nghe được rất nhiều truyền thuyết về ngọn núi này.
Đi tới rìa U Sơn, khay ngọc trong tay đã có phản ứng, nó tự động hiện lên vầng sáng dẫn đường.
Tần Tang đi theo chỉ dẫn trên khay ngọc, đi sâu vào dãy núi, vượt núi xuyên rừng, rồi dừng lại trước một sơn cốc hoang vu.
Hai bên đỉnh sơn cốc chọc mây, toàn bộ sơn cốc bị bao bọc bởi sương mù dày đặc. Nhìn từ chỗ của Tần Tang không thể đoán được sơn cốc này sâu bao nhiêu, nhưng ánh sáng chỉ dẫn trên khay ngọc lại chỉ vào bên trong sơn cốc.
Tần Tang đứng bên ngoài sơn cốc một lúc lâu, vẻ mặt do dự, cảm thấy lớp sương mù dày đặc bao phủ xung quanh sơn cốc này rất quỷ dị, nhưng hắn lại không thể nhìn thấu được bất kì điều gì.
Đúng lúc này, sương mù bên trong sơn cốc đột nhiên cuộn trào.
Tần Tang thầm phòng bị, chỉ chốc lát sau, làn sương mù dày đặc đã rẽ sang hai bên làm lộ ra một con đường mòn, bên trong truyền ra hàng loạt tiếng bước chân, sau đó một nam nhân mặc trường sam xuất hiện.
Nam nhân trường sam đi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã nhìn thấy Tần Tang đứng bên ngoài, hắn ta chạy chậm tới trước mặt Tần Tang, môi mỉm cười khom người hành lễ, cực kì nhiệt tình nói:
-Tiểu nhân ra mắt thượng tiên, hoan nghênh thượng tiên tới thăm phường U Sơn. Từ bé tiểu nhân đã có khả năng nhìn qua một lần là không bao giờ quên được, trông ngài thật lạ mặt, đây là lần đầu thượng tiên ghé tới phường U Sơn chăng?
Thấy Tần Tang gật đầu, nam nhân mặc trường sam kia lập tức tự khen:
-Vậy thượng tiên đã tới đúng nơi rồi, phường U Sơn chúng ta chính là phường lớn nhất cả dãy núi này, dù là pháp khí, linh phù hay là đan dược, pháp chú thì đều có đủ cả. Hơn nữa còn có rất nhiều sản nghiệp của các gia tộc lớn đặt bên trong, nhất định sẽ khiến thượng tiên hài lòng...