Chương 779: Mượn Đao Giết Người
Chương 779: Mượn Đao Giết Người
Động phủ từ từ mở ra, khí tức cường đại của hai bóng người lập tức xuất hiện trước Thần Cương Phong, bọn họ đều sở hữu tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Bọn họ trục xuất những đệ tử khác, sau đó ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi, ánh mắt nghiêm túc.
- Nhóm người Lê sư huynh có năng lực hấp thu Cương Ngọc, nhưng hiện tại đã đi theo Ô sư thúc đến Vô Nhai Cốc cứu người rồi, chẳng lẽ vẫn còn người nào ở lại hay sao?
Một người trong đó cau mày nói:
- May mắn Tổ Thánh Hoả còn chưa mất khống chế, bổ cứu cũng là không khó. Trước tiên để những đệ tử kia ở lại núi, là do có người tác động hay do trận thế có biến cố, đi lên xem là biết.
Người còn lại mặt mày tức giận:
- Vừa rồi linh quang của lão phu loé lên, dường như sắp giác ngộ, lại đột nhiên bị đánh gãy, cái gì cũng không nhớ được nữa. Nếu ta biết tên nào gây chuyện, nhất định sẽ không để yên cho hắn!
Tần Tang vẫn đang ngơ ngác không biết sự thay đổi ở bên ngoài.
Hắn làm sao biết được Tổ Thánh Hoả có ổn định hay không, Thần Cương Phong lại có liên quan đến Cương Ngọc, đây là bí mật của Thanh Dương ma tông, chỉ có tông môn tầng cao mới được biết, đương nhiên không thể dễ dàng thăm dò.
Cho dù có biết được, hắn cũng không thể tự tiện thay đổi.
Lúc này, khí hải Kim Đan trong cơ thể hắn đã biến đổi mãnh liệt.
Dĩ nhiên Kim Đan trở thành hai màu xanh đen, hai màu khác biệt rõ ràng, mỗi màu chiếm giữ một nửa, Kim Đan thần quang lúc đầu chỉ còn lại một khối nho nhỏ.
Chỉ cần chiếm giữ được nốt một khối này, lập tức hoàn thành Cương Sát xông đan!
Lại một đường Cương sát thành công xâm nhập vào Kim Đan, Tần Tang đang muốn tiếp tục hấp thu Thanh Dương Thần Cương, chợt nghe thấy một tiếng gầm thét từ bên dưới vang lên:
- Dừng lại!
Động tác của Tần Tang lập tức khựng lại, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy có hai bóng người mờ ảo đang từ trong đám sương mù xanh bay vù vù tới.
Tần Tang thấy quá trình đã sắp thành công, làm sao đột nhiên lại có người lên núi, mà còn nhanh chóng phát hiện ra hắn được chứ?
Trong lòng Tần Tang vừa động, đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này mới giật mình phát hiện, chẳng biết từ khi nào trên đỉnh đầu hắn đã xuất hiện một cái lốc xoáy.
Lốc xoáy hạ xuống, tia chớp bên trong lốc xoáy nhanh chóng phi xuống, trong đó lại có một sợi nhỏ tinh tế như hoả lưu, từ trên cao chậm rãi dò xét xuống, tản ra lực lượng đáng sợ!
Đây là…
Tô Thánh Hoả!
Sắc mặt Tần Tang tái nhợt, lập tức hiểu ra bản thân nhất định thiếu xót cái gì đó.
Lúc này, hắn vì Cương Sát xông đan mà tiêu hao rất nhiều lực lượng, trong cơ thể đang cực kỳ yếu đuối!
Khi hai bóng hình kia càng ngày càng gần, Tần Tang cảm giác được tu vi bọn họ không cao, phát động Ô Mộc Kiếm là có thể thoát thân.
Nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất của Cương Sát xông đan, một khi dùng Ô Mộc Kiếm đối địch dẫn đến tiêu hao quá mức thì có thể sẽ không áp chế nổi ba luồng lực lượng, thất bại ngay trong gang tấc.
Chỉ trong nháy mắt này, trong lòng Tần Tang lóe qua vô số ý nghĩ.
Nếu hiện tại Tần Tang còn không biết dị tượng là do Thanh Dương Cương Anh trong tay chính mình thì cũng quá ngu, trên đỉnh Thần Cương Phong khẳng định có bí mật mà hắn không biết!
Tổ Thánh Hỏa cuồng bạo như vậy lại bị trói buộc trên đỉnh Thần Cương Phong, chỉ sợ là có liên quan đến viên Thanh Dương Cương Anh trông như ngọc thạch này.
Tần Tang nhìn chăm chú tia hỏa lưu đang lơ lửng trông giống như một sợi tơ kia, nó đang chậm rãi bay về phía này, càng ngày càng gần.
Tần Tang tỉnh táo lại sau một trận khiếp sợ, phát hiện tia hỏa lưu này không phải là bản thể của Tổ Thánh Hỏa, chỉ là một ít lực lượng bị rò rỉ từ Tổ Thánh Hỏa diễn hóa thành hình như bây giờ mà thôi.
Thế trận phong tỏa Tổ Thánh Hỏa không phải dễ hư hao như vậy, bản thể Tổ Thánh Hỏa vẫn luôn bị trói buộc trên đỉnh núi.
Không phải bản thể Tổ Thánh Hỏa là tốt rồi. Mặc dù luồng sức mạnh này rất cường đại, nhưng vẫn có thể tìm cách thoát thân!
Nghĩ tới đây, Tần Tang đột nhiên nảy ra một kế, trong lòng cho ra quyết định, bàn tay đột nhiên úp lại đập xuống, chụp lấy Thanh Dương Cương Anh đang khảm trên mặt đất!
Miếng Thanh Dương Cương Anh kia vào lúc này đã bị Tần Tang hấp thu gần hết, chỉ còn một cục rất nhỏ, bị Tần Tang nắm chặt trong tay thì vang lên tiếng vỡ giòn tan.
Ngay sau đó, từng tia cương khí nồng đậm đến cực điểm tuôn ra từ kẽ hỡ giữa các ngón tay của Tần Tang. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu chúng vào trong cơ thể!
Hai tên ma tông Thanh Dương nghe được tiếng vỡ vụn của Cương Ngọc liền biến sắc!
- Làm càn!
- Lớn mật!
Hai người giận tím mặt, thân ảnh lao tới nhanh như chớp. Vừa hay nhìn thấy có một người đang trốn ở trong khe đá, đưa lưng về phía bọn họ, hoàn toàn không để ý lời đe dọa, tự tiện hấp thu Cương Ngọc.
Mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, không thấy được tướng mạo, nhưng hai người lập tức xác định người phá hư Cương Ngọc này không phải là đồng môn!
Có người đánh cắp Thanh Dương Cương Anh!
- Ngươi là ai?
Hai người lộ rõ kinh hãi, nghiêm nghị chất vấn. Bọn họ không ngờ lại có người ngoài lặng yên không một tiếng động tiềm nhập sư môn trọng địa – Thần Cương Phong!
Nếu không phải do người này hủy hoại Cương Ngọc đưa tới dị tượng, chỉ sợ đến bây giờ toàn bộ sư môn vẫn còn mơ mơ màng màng.
Nào ngờ, người kia dường như không nghe thấy, một mực không quay đầu lại, tập trung hấp thu Thanh Dương Thần Cương, cương khí quấn quanh đầu ngón tay hắn càng ngày càng đậm, đang dốc hết toàn lực hấp thu mảnh vụn Cương Ngọc.
- Muốn chết!
Hai người gầm lên, liếc nhìn nhau, ngay lập tức phát động Thanh Dương Ma Hỏa. Hai luồng Ma Hỏa hóa thành hai cây Hỏa Mâu, đồng loạt phóng về phía lưng Tần Tang, khí thế tựa như hai đầu Thanh Long.