Chương 79: U Minh Kinh Bản Đầy Đủ
Chương 79: U Minh Kinh Bản Đầy Đủ
Tần Tang không hề nóng lòng đi vào trong cửa hàng đó, mục tiêu của hắn là ở phía trước, chủ nhân của phường tu chân này đã mở ra một khu vực dùng để tự do giao dịch dành riêng cho người tu tiên.
Gió nhẹ sương mù, chim én nỉ non.
Trong quảng trường, khúc thủy quanh co, tiếng người ồn ào, phần lớn tu tiên giả đều có cách ăn mặc bình thường, nhưng cũng có một vài người không theo trào lưu, ăn mặc kỳ quái, thậm có người còn quấn cả một con trăn ở trên thân, hoặc là cưỡi hổ báo cùng chim ưng.
Còn có kẻ khắp người toàn là sương đen bao phủ, âm khí dày đặc, sợ rằng người khác không nhận ra mình là tu sĩ ma môn.
Xem ra, giữa các tu sĩ chính đạo và ma đạo dường như cũng không giương cung bạt kiếm với nhau, không biết có phải do nguyên nhân sợ hãi trước quy định của phường hay không?
Những nhóm người tu tiên này trông giống như những người bán hàng rong ở phàm giới, chiếm lấy một chỗ vỉa hè, bày hàng hóa cần phải bán ra trước mặt, khách hàng thì cứ ngồi xổm ở trước cửa hàng chọn lựa lấy hàng, trả giá các kiểu.
Tần Tang nhìn đến mức sững sờ, thật không nghĩ tới khu giao dịch của người tu tiên, mà lại có khung cảnh mang bản chất đời thường đến như vậy.
Nhưng mà, đại đa số những chủ quán này so với phàm nhân không giống nhau, bọn họ đa số đều là ngồi theo kiểu khoanh chân, vừa nhìn là biết bọn họ đang tận dụng mọi lúc để tu luyện, chỉ có khi có khách hỏi giá thì mới sẽ mở mắt ra để trao đổi.
Tần Tang có ý định muốn quan sát trước một chút, liền đi vào trong quảng trường, hòa vào dòng người.
Thần Hành Phù, năm viên hạ phẩm linh thạch.
Nhiên Mộc Phù, hai viên hạ phẩm linh thạch.
Ngũ Hành Pháp Chú, dùng trận pháp để trao đổi.
Trung phẩm pháp khí Hàn Ly Như Ý Hoàn, chỉ đổi với pháp khí loại phòng ngự cùng cấp bậc.
Cửu Hoàn Đan, có hiệu quả bồi dưỡng căn cơ vững chắc, giá cả trao đổi rõ ràng.
. . . . . .
Tần Tang chuyên chọn lấy những quầy hàng có bảng hiệu dựng thẳng đứng, lần lượt xem qua từng cái, đồ vật cực kì phong phú, những lá bùa quỷ dị kia, từng kiện từng kiện pháp khí kỳ lạ, từng quyển từng quyển công pháp thần bí, xem đến mức Tần Tang phải chảy cả nước miếng.
Những gì viết trên những cái bảng hiệu này, đại đa số đều là dùng hạ phẩm linh thạch đến để trao đổi, xem ra linh thạch có thể xem là tiền tệ được thống nhất ở thế giới tu tiên, tám viên đá bên trong cái túi gấm bảy màu không lẽ là linh thạch?
Nghĩ đến đây, Tần Tang liền lập tức quan sát khắp nơi, mới vừa đi được hai bước, chỉ thấy trước một quầy hàng ở trước mặt, có một người đang khoác lên chiếc áo choàng đen, đang cầm lấy một kiện pháp khí, cò kè mặc cả cùng với chủ quán.
Tần Tang cố ý đi chậm lại, nhìn thấy quần áo của người khoác áo choàng, cân nhắc từ nay về sau bản thân cũng nên học hỏi chiêu này, những người tu tiên đụng chuyện một tí là đánh nhau đến chết, học được cách che giấu, khiêm tốn một chút, cố gắng sống lâu thêm chút.
-Huynh đài, cây Băng Phong Châm này có thể rẻ hơn một xíu được không?
Người khoác áo choàng ép giọng xuống để nói chuyện, âm thanh sắc bén, rất là quái dị.
Tần Tang nhìn chăm chú về phía pháp khí đang được người khoác áo choàng cầm trên tay, thì ra là một cây châm trong suốt, cây châm này có độ dài bằng ngón tay, so với loại châm bình thường còn tinh vi hơn, chất liệu hình như là hàn băng, trong suốt trong sáng, mặt trên có một tầng ánh huỳnh quang, tản ra hàn khí nhè nhẹ, ngay cả Tần Tang đang ở cách xa một chút cũng cảm thấy cảm giác mát lạnh.
Lại nhìn bên trên quầy hàng có viết: Hạ phẩm pháp khí Băng Phong Châm, ba mươi viên linh thạch.
Chủ quán là một lão nhân với vẻ mặt đầy nếp nhăn, nghe được âm thanh thì trừng mắt lên, thản nhiên nói:
-Huynh đài nghĩ nên là bao nhiêu?
Người khoác áo choàng nói:
-Bình thường loại hạ phẩm pháp khí cũng không có tác dụng lắm, đặc biệt là ở lúc so đấu với nhau, vô ý một cái là sẽ bị pháp chú của đối thủ hủy diệt, hơn mười viên linh thạch đã là giá cao rồi. Cây Băng Phong Châm này cũng thế, nếu không phải trong đó có mang một luồng hàn khí, vừa lúc đối với tại hạ có chút tác dụng thì tại hạ cũng sẽ không mua, mười ba viên linh thạch, như thế nào?”
Chủ quán cười một tiếng:
-Xem ra huynh đài cũng là người biết xem hàng, nói đúng nhưng lại nói oan. Lão hủ dám đem Băng Phong Châm bán với giá ba mươi viên linh thạch, chính là bởi vì luồng hàn khí này, có ai lại biết rằng Băng Phong Châm này chính là luyện chế từ đuôi kim của Ngọc Băng Phong, không chỉ tự sở hữu hàn khí, còn có chứa cả độc của Ngọc Băng Phong, ba mươi viên linh thạch, đã là giá thấp nhất rồi.
Người khoác áo choàng không cho là đúng, nói:
-Độc của Ngọc Băng Phong của không phải là loại độc gì khó giải gì, lời này của lão huynh đi lừa người khác còn được chứ, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lòng, ta cho thêm hai viên nữa, mười lăm viên linh thạch . . . . . .
-Thành giao!
Chủ quán quyết đoán đáp ứng, người khoác áo choàng hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là có phải là cảm thấy mua lỗ rồi hay không, từ trong Túi Giới Tử lấy ra mười lăm viên đá có màu sắc khác nhau, ném cho chủ quán.
Sau đó không hề quay đầu lại, nghênh ngang rời đi.
Nhìn thấy người mặc áo choàng ném ra mấy viên đá, Tần Tang đang nhìn trộm ở một bên cũng sáng mắt lên, những thứ linh thạch này chẳng phải là tám viên đá ở bên trong túi gấm bảy màu kia hay sao.
Thì ra bản thân cũng tính là có chút gia thế, tám viên linh thạch, đều có thể mua được vài tấm phù.
Nhưng mà, trước hết nên học một chút nghệ thuật nhìn hàng cái đã.
Đúng lúc này, chủ quán đếm xong hết số linh thạch thì đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm Tần Tang, nói một cách khó hiểu:
-Tiểu huynh đệ nhìn lâu như vậy rồi, có nhắm được vật yêu thích của mình chưa?