Chương 795: Thượng Phẩm Linh Thạch!
Chương 795: Thượng Phẩm Linh Thạch!
Cũng may Cưu Bào đạo nhân đã chết, cấm chế vô chủ cũng không quá khó.
Tần Tang cầm lấy ban chỉ sau đó lách mình rời khỏi sơn động, sau khi đi đến một chỗ rộng rãi ở bên ngoài liền dẫn động một sợi thần thức thăm dò vào trong ban chỉ.
Sau một phút, ban chỉ đột nhiên sáng lên, một đạo đao mang sấm sét sắc bén dị thường chém về phía Tần Tang.
Tần Tang đã sớm chuẩn bị, dưới chân điểm một cái lưu lại từng chuỗi huyễn ảnh.
Thực lực của hắn xưa đâu bằng nay, không cần Ô Mộc kiếm cũng có thể nhẹ nhõm trốn tránh, giống như dắt chó kéo theo đao mang tán loạn.
Cùng lúc đó, chân nguyên trong lòng bàn tay của Tần Tang phun trào cùng với thần thức thăm dò vào trong ban chỉ, làm nhiều lần như vậy liền thăm dò được quy luật của cấm chế, cuối cùng mới thôi động Thi Đan ngưng tụ toàn lực đi tìm tới nơi yếu nhất của cấm chế phá giải nó.
-Oanh!'
Cấm chế trong ban chỉ vỡ vụn, một cái không gian so với túi giới tử còn rộng lớn hơn mấy chục lần xuất hiện trước mắt Tần Tang .
Tần Tang phân ra một tia thần thức đi cẩn thận quan sát, thấy không phát hiện dị dạng gì lúc này mới yên tâm to gan đánh giá chung quanh, khiến hắn thất vọng là cái ban chỉ này có khả năng chỉ là một cái pháp khí chứa đồ đơn giản, trừ không gian rộng lớn hơn so với Túi Giới Tử thì những cái khác không hề khác gì nhau.
Nhưng mang theo thuận tiện hơn so với Túi Giới Tử, ẩn nấp cũng kỹ hơn.
Vả lại mang trên ngón tay lúc cất hay lấy vật phẩm đều thuận tiện nhanh chóng.
Rất rõ ràng, Cưu Bào đạo nhân cũng coi nó là pháp khí chứa đồ dùng nên bên trong bày rất nhiều tạp vật.
Tần Tang trở lại Động Phủ, ném đồ vật bên trong ra, phòng ngừa xuất hiện vật tương tự với ban chỉ nên những cái tạp vật kia hắn đều cẩn thận kiểm tra một lần.
Ngọc giản, loại hình chứa sách không phải số ít.
Trong đó có một cái ngọc giản, ghi lại một bộ công pháp tên là Âm Sát Sách Cổ, là Khôi Âm lão tổ truyền lại, căn bản công pháp của Khôi Âm tông.
Tần Tang trước kia giết chết bọn người Kinh Diễm cũng từng chiếm được hai bộ phận trước của Âm Sát Sách Cổ, phân biệt ra cho luyện khí cùng trúc cơ.
Miếng ngọc giản trong tay Cưu Bào đạo nhân ghi lại công pháp hoàn chỉnh của Âm Sát Sách Cổ, có tổng cộng bốn tầng, tầng cao nhất có thể đủ để tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Thấy là Âm Sát Sách Cổ Tần Tang lập tức liền chuyên tâm nhìn kỹ.
Trong ngọc giản tràn ngập những đánh dấu lít nha lít nhít và tâm đắc của Cưu Bào Đạo Nhân.
Âm Sát Sách Cổ là một môn ma công tu luyện dựa vào Âm Sát chi khí, cũng khó trách Khôi Âm tông lại xây ở trên Âm Sát Uyên, tu luyện môn công pháp này chỉ cần có đầy đủ Âm Sát chi khí thì tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh.
Nhưng bởi vì Âm Sát chi khí là ngoại lực nên lúc gặp phải bình cảnh lớn sẽ có thêm một tầng chướng ngại, độ khó phá cảnh so với việc tu luyện công pháp chính thống sẽ lớn hơn một chút.
Nhìn đến đây, Tần Tang lập tức liền ở trong lòng loại trừ Âm Sát Sách Cổ, coi như không có Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương hắn cũng sẽ không đi tu luyện môn công pháp này.
Về phần công pháp bổ sung thần thông cùng pháp chú, cơ bản đều cần phải mượn lực của Âm Sát chi khí để thi triển, thứ Tần Tang có thể học cũng không có mấy, với lại tác dụng cũng không lớn.
Tần Tang nhanh chóng lướt qua hai tầng công pháp trước, lại tìm được bản mệnh pháp bảo ở tầng thứ ba của Âm Sát Sách Cổ.
Ngoài dự liệu chính là, môn công pháp này có hai loại phương pháp luyện chế bổ sung phù hợp với bản mệnh pháp bảo, một loại gọi là Âm Huyền Tháp, một loại gọi là Âm Lôi Châu.
Đương nhiên, mỗi một tu sĩ chỉ có thể lựa chọn một loại ở trong đó.
Nhưng cả hai đều không phải là cờ.
Điều này hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của Tần Tang.
Hắn vốn cho rằng Thập Phương Diêm La Phiên là bản mệnh pháp bảo của Khôi Âm lão tổ, vậy mà lại không phải.
Trong Âm Sát sách cổ không có phương pháp luyện chế của Thập Phương Diêm La Phiên.
Tần Tang rút thần thức ra khỏi ngọc giản, trầm tư một lát bỗng nhiên nhớ ra gì đó, chợt lấy từ trong đống vật phẩm trước mặt ra một cái mảnh vỡ trong suốt như kim cương.
Sau khi biết rõ về Âm Sát sách cổ, Tần Tang liền nhìn ra mảnh vụn này chắc là Âm Lôi Châu, cũng chính là bản mệnh pháp bảo của Cưu Bào Đạo Nhân, lúc ở trong Nguyên Chiếu Môn đã bị Nguyên Chiếu Môn chủ nổ vỡ.
-Quá thảm. . .
Tần Tang lắc đầu, đau lòng thay cho Cưu Bào Đạo Nhân.
Một cái Âm Lôi Châu tốt như vậy lại bị đánh nát chỉ còn to bằng cái móng tay, cơ hồ đã triệt để bị hủy diệt. Khó trách hắn vẫn luôn không thể chữa trị được bản mệnh pháp bảo, cái này cơ bản là tương đương với việc phải luyện chế lại một lần rồi.
Tần Tang dò xét một phen rồi đem mảnh vỡ ném qua một bên, hắn không có năng lực gom đủ nhiều linh tài trân quý như vậy để chữa trị cho Âm Lôi Châu.
Mà dù cho có thể chữa trị thì hắn cũng không làm.
Bản mệnh pháp bảo của người khác mình rất khó dùng được, uy lực kiểu gì cũng sẽ kém một tầng, còn không bằng mình luyện chế một cái mới tốt hơn. Vả lại Âm Lôi Châu tốt nhất phải phối hợp với Âm Sát Sách Cổ mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất.
Người khác sử dụng thì uy lực sẽ yếu đi một tầng.
Buông Âm Sát Sách Cổ xuống, Tần Tang không sợ người khác làm phiền lật từng cái ngọc giản ra xem, nhưng xem đến cuối cùng cũng không tìm được phương pháp luyện chế Thập Phương Diêm La Phiên.
Tần Tang âm thầm nhíu mày.
Khôi Âm lão tổ khẳng định có truyền thừa bí pháp lại, nếu không Cưu Bào Đạo Nhân không có khả năng chữa trị được Thập Phương Diêm La Phiên.