Chương 803: Bản Năng Tai Họa Ngầm
Chương 803: Bản Năng Tai Họa Ngầm
Nhưng đó không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Sau khi linh lực biến chất xong thì trở nên vô cùng ổn định, với Tần tang, Kết Đan chỉ giống như tu luyện bình thường mà thôi, là chuyện nước chảy thành sông.
Tùy tâm sở chí* là có thể kết đan.
(*Tùy tâm sở chí: có nghĩa là suy nghĩ trong tiềm thức mà mình cho là đúng, không bị ràng buộc bởi quy tắc bên ngoài.)
Chỉ cần Tần Tang muốn thì có thể xung kích Kết Đan bất kỳ lúc nào.
Thậm chí ở Tử Vi Cung cũng được, nơi đó cũng không phải hoang mạc linh khí gì.
Nếu đã vậy thì cần gì phải mạo hiểm dựa hoàn toàn với tác dụng của Giáng Vân Tử Quả chứ, chỉ để tranh giành một hai năm thời gian thôi?
Tần Tang chắp tay đứng trên đỉnh dãy núi đảo mắt nhìn bốn phương.
Suy nghĩ tới chuyện đã trải qua trước đây và vô vọng Kết Đan, ngơ ngác so sánh với đoạn thời gian kia, cái gọi là tổn thương căn cơ cũng chỉ là mụn cóc nhanh hết mà thôi, có gì mà đáng sợ?
Một đường đi lên, tuy trải qua nhiều trắc trở, cuối cùng vẫn xé tan màn đêm tìm tới ánh sáng, một đường đi trên đại đạo vẫn luôn tiến về phía trước, tương lai bừng sáng.
Nhất thời, Tần Tang vui sướng, trực tiếp ngửa cổ lên trời thét lớn!
Tiếng thét to như sấm.
Liên miên vang dội.
Chấn động sơn dã.
Chốc lát sau.
Kiếm quang đột nhiên xuất hiện, cưỡi gió mà đi.
Nhờ sức mạnh của gió, đưa ta tới mây xanh!
...
Phía tây Thanh Dương Ma Tông, trong một tòa thành nhỏ của phàm nhân.
Trong thành có một lão đạo tiên phong đại cốt, mượn một cái bàn của quán trà, bày bàn ở ven đường rồi cắm một lá cờ chữ trên mặt đất, trên đó có viết "Vân du vạn giới, đời xưng bán tiên", khẩu khí vô cùng lớn.
Bên cạnh lão đạo có một tên nha dịch xấu xí đứng bên cạnh, hành động lỗ mạng, tuổi chưa tới bốn sáu, tới cầu nhân duyên.
Xung quanh vốn đứng đầy một vòng bách tính định xin thuốc và xem quẻ, sau khi nha dịch xuất hiện liền chạy trốn nhanh như né tà.
- Tướng mạo của huynh đài là đại phú đại quý, giàu nghèo tương khắc, nếu ngươi cưới cô nương nhà nghèo thì chẳng những không mang lại phúc khí mà còn gây trở ngại cho con đường thành danh của ngươi, khắc ngươi, khắc cả phúc khí ban đầu của ngươi...
Lão đạo sĩ không sợ nha dịch, trái lại còn gật gù đắc ý nói.
Tên nha dịch kia hoảng sợ, tay chỉ lên gương mặt đặc biệt nhất từ trước tới nay của mình, chất vấn:
- Thứ này của ngài có thể nhìn ra từ mặt của ta?
- Dĩ nhiên rồi, nếu không sao có thể gọi là bán tiên...
Lão đạo mới nói một nửa, đột nhiên cảm giác được gì đó quay đầu nhìn ra ngoài thành, thu lại tâm tư vui đùa của mình, cầm mai rùa trên mặt bàn lên, gõ mạnh lên đầu tên nha dịch ba cái.
- A, lão sống dai nhà ngươi dánh đánh ông! A! A...
Tên nha dịch kia ăn đau, vội kêu rên liên tục.
Công phu tay chân của hắn ta không tệ, nhưng lại không thể tránh được, vừa định phản kích thì lại bị nện ngã xuống đất.
Chỉ thấy lão đạo sĩ hét chói tai, nói:
- Ham mê nữ sắc tà dâm, ắt sẽ gặp tai họa!
Khi hoàn hồn lại thì trên đường cái chỉ còn cái sạp trống rỗng, lão đạo sĩ biến mất tăm.
- Thật là thật tiên...
Tên nha dịch kia quá sợ hãi, không còn kiêu căng như trước nữa, ôm đầu tái mặt chạy trốn.
Từ đó về sau, mỗi khi tên nha dịch nảy sinh tà niệm thì tiếng hét chói tai cuối cùng của lão đạo sĩ lại văng vẳng bên tai hắn ta, đuổi cũng không được, tên nha dịch cũng chậm rãi thay đổi hoàn toàn.
Dĩ nhiên tất cả đều là chuyện sau này.
Lão đạo sĩ kia là Vân Du Tử, ông ta ở trong thành chờ Tần Tang, trong lúc buồn bực nhàm chán đã làm giả trang làm tiên sinh coi bói, đó là nghề mà ông ta làm ở phàm trần.
Vân Du Tử đi bộ ra khỏi thành, giống như sử dụng chiêu thức Súc Địa Thành Thốn, chậm mà nhanh, đi mấy bước đã tới một ngọn núi thấp ngoài thành.
Vừa hay có một đạo kiếm quang vụt qua, xoay quanh trên đỉnh núi một lúc rồi lao vụt tới trước mặt Vân Du Tử, thân hình Tần Tang lộ ra.
- Tần lão đệ xuân quang khắp mặt, vẻ lo lắng đã mất hết, chắc đã đạt được ước muốn rồi chăng?
Vân Du Tử nhìn thăm dò Tần Tang từ trên xuống dưới, thấy hắn hăng hái hơn bình thường thì đoán hắn đã thu được kết quả tốt.
Tần Tang gật đầu, chắp tay nói tạ ơn:
- Vẫn chưa tạ ơn tiền bối trượng nghĩa tương trọ, Vô Nhai Cốc vừa hay xuất hiện thú triều, không biết có phải do tiền bối hay không?
Vân Du Tử mỉm cười:
- Không dẫn động thú triều xuất hiện thì sao có thể mời Kim Đan của Thanh Dương Ma Tông xuất sơn? Vừa hay lúc lão đạo tới Thiên Khâu Yêu tìm hiểu tin thức thì học được vài chiêu dụ hoặc yêu thú. Vốn định dẫn dụ hai bầy yêu tranh chấp, không ngờ trời xui đất khiến thế nào lại thấy đệ tử Thanh Dương Ma Tông đi lịch luyện, vô tình làm dẫn phát một trận thú triều quy mô nhỏ, làm bớt đi một chút phiền phức sau này.
- Hóa ra là vậy.
Tần Tang giật mình, thấy Vân Du Tử không định nói tỉ mỉ cũng không hỏi thêm.
- Lão đệ thu hoạch thế nào, đã cảm ứng được thời cơ Kết Đan chưa?
Vân Du Tử tò mò hỏi.
- Nhờ phúc của tiền bối...
Với Vân Du Tử, Tần Tang không nhất thiết phải giấu diếm điều gì, liền chủ động nói ra việc bản thân dừng việc Kết Đan lại, sau đó nói cả việc bản thân vô tình phát hiện tác dụng phụ trợ của Thiên Cương Địa Sát khi Kết Đan, tóm tắt nói hết ra.
Nếu Vân Du Tử muốn biết kỹ phương pháp Kết Đan thì Tần Tang vẫn sẽ nói hết.
Chỉ có điều, Ngưng Sát Luyện Cương của Thiên Thi Âm Quyết không thích hợp với Vân Du Tử, ông ta không thể luyện theo rập khuôn được, phải tìm ra lối tu luyện riêng.
- Thiên Cương Địa Sát có thể phụ trợ kết đan? Chuyện này thực sự chưa bao giờ nghe qua, nhưng hai thứ đó có thứ nào không ẩn chứa nguy hiểm vô cùng đâu, chỉ có lão đệ đủ can đảm để thử nghiệm.