Chương 828: Tiên Cung Hiện Thế Trên Cửu Thiên
Chương 828: Tiên Cung Hiện Thế Trên Cửu Thiên
Cho dù hai đại vực Nguyên Anh liên thủ,vẫn không dám đụng đến vết nứt không gian, lập tức lựa chọn đi vòng.
Lúc mới bắt đầu, số lượng vết nứt không gian còn rất ít, càng đi về chỗ sâu càng thêm dày đặc, thậm chí còn che phủ vô cùng kín, khó mà phát hiện được vết nứt không gian.
Nơi này nguy hiểm không thua gì ở trong Vô Nhai Cốc.
Bọn hắn không chỉ muốn ngăn cản sự tấn công của linh triều, mà còn muốn tránh né vết nứt không gian, tốc độ giảm nhanh.
Bên trong mây hồng một mảnh lặng im.
Chỉ có thể nghe được tiếng vang ầm ầm của linh triều.
An nguy của bản thân bị thao túng trong tay của những tu sĩ Nguyên Anh kia, Tần tang cũng chỉ có thể phó thác cho trời, chỉ cảm thấy đi phía trái một hồi, một hồi bên phải, thậm chí có khi quanh co một vòng lớn, chẳng biết lúc nào mới là đầu.
Rõ ràng có thể cảm giác được tốc độ tiến lên càng lúc càng chậm, Tần tang âm thầm bị chấn kinh bởi sự đáng sợ của trung tâm khu vực chiến trường Cổ Tiên, khiến nhiều đại năng Nguyên Anh như vậy cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí.
Trong quá trình tiến lên phía trước, thậm chí có mấy lần nửa đường bỗng nhiên gặp phải nguy hiểm xuất hiện , lập tức trở đầu, khiến đám người lo lắng không thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chiến thuyền Thiên Hành và đám mây bốn màu, nhìn như lảo đảo, kỳ thực ngạc nhiên nhưng không nguy hiểm, một mực vững vàng tiến lên.
Phi hành hơn nửa ngày.
Đột nhiên, Tần tang cảm giác được mây hồng ngừng lại, đang lúc hắn suy đoán có phải là gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì không, thì nghe được xung quanh truyền ra vài tiếng thở nhẹ:
- Tử Vi Cung đến!
Trong lòng Tần tang thật thót, bỗng nhiên đứng dậy, trừng to mắt nhìn ra xa về phía trước.
Khi hắn thấy rõ phong cảnh phía trước, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, chấn kinh trước thiên địa dị tượng hùng vĩ bởi trước đây chưa từng gặp!
Ngay phía trước là một mảnh sa mạc hoang vu, hố sâu trên mặt đất trải rộng, rõ ràng là bố trí tấn công linh triều, cho dù trước đó có cồn cát, hẳn là cũng bị bình định, một ánh mắt cũng có thể nhìn đến cuối.
Phía trước một khu vực to như vậy, vậy mà hiếm thấy không tồn tại khe hở không gian nào.
Nơi sâu sa mạc, trên trời xanh.
Linh triều trên bầu trời không còn ở khắp mọi nơi, mà là một màu trắng, dáng như mắt bão, không nhìn thấy tình hình luồng khí xoáy bên bờ nào.
Không đúng, không phải là không có linh triều!
Linh khí trời đất đều bị phong vân luồng khí xoáy cuốn ở bên trong, không cách nào thoát ra được!
Trong phong vân luồng khí xoáy, nhìn vô cùng yên tĩnh, những đám mây trắng kia hình như không nhúc nhích, không giống linh triều, khuếch đại như vậy, cuồng bạo như vậy.
Luồng khí xoáy che khuất bầu trời, ép tới cực thấp, khoảng cách xa như vậy, vẫn mang cho Tần tang một loại cảm giác cực kì bị đè nén, một mình đúng là cảm giác bất lực nhỏ bé như thế mà tự nhiên sinh ra.
Không chỉ Tần tang, rõ ràng vẻ mặt của những người khác cũng trở nên nặng nề, ngơ ngác nhìn qua nơi đó.
Tử Vi Cung, ở ngay trung tâm của luồng khí xoáy!
Phía trước là lốc xoáy.
Phía sau chính là chi chít dày đặc vết nứt không gian.
Bọn hắn dừng lại một chút, thì hạ thấp độ cao, tiếp tục đi tới suýt nữa là sát mặt cát, lốc xoáy ngay trên đỉnh đầu của bọn họ, đương nhiên mục tiêu của bọn hắn là chỗ sâu của lốc xoáy.
Tới gần lốc xoáy mới biết, nhìn nơi này không hề yên tĩnh giống với vẻ bề ngoài như vậy.
Khí mây bên trong giống như bọt biển vậy, luôn không ngừng chuyển động, chỉ có điều tốc độ lưu chuyển không nhanh, hơn nữa khí mây quá mức dày đặc, rập khuôn, không tạp chất, như một chỉnh thể, cách xa khó có thể nhìn ra mà thôi.
Luồng khí xoáy bên trong nhìn có vẻ yên tĩnh, có sức mạnh dữ dội làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ đang nhen nhóm.
Ngộ nhỡ lốc xoáy sụp xuống, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây đều khó mà may mắn thoát khỏi, bao gồm cả tu sĩ Nguyên Anh!
Tần Tang đè xuống bất an trong lòng, ngửa đầu nhìn chằm chằm khí mấy trên đỉnh đầu.
Nhìn động tĩnh đại năng của những Nguyên Anh, Tử Vi Cung khẳng định ngay bên trong chính là lốc xoáy. Nhưng tầm mắt bị khí mây ngăn trở hoàn toàn, không cách nào nhìn thấu kết quả trong lốc xoáy.
Tần Tang cũng nhìn không thấu, loại sức mạnh này là đến từ bản thân của lốc xoáy, vẫn là giấu ở chỗ sâu của lốc xoáy, Tiên Trận kia của Tử Vi Cung phong tỏa.
Lúc Tần Tang suy nghĩ lung tung, đột nhiên mây hồng ngừng lại lần nữa .
Hiện tại bọn hắn đã tiếp cận khu vực trung tâm của lốc xoáy, phía trước từng luồng khí mây đan vào nhau, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, ngay chỗ mắt bão sâu nhất, giống như có một cái hố không lớn, nhưng ở vị trí này, căn bản không nhìn thấy trong lỗ hổng có cái gì.
Thời gian dần trôi, đã ngừng tại chỗ hơn một canh giờ.
Đám mây bốn màu bất động giống chiến thuyền, tất cả mọi người chỉ có thể đứng im tại chỗ, những cái đại năng Nguyên Anh kia cũng không có động tĩnh gì, không biết đang chờ cái gì.
Tần Tang nhìn xung quanh một chút.
Đông Dương Bá chắp tay đứng bên mép mây hồng cách bọn hắn không xa.
Đương nhiên bọn người sư thúc Thiết Quan Tử, Thần Yên, Phong Minh đều biết rõ nội tình, ngồi xếp bằng ổn định trên Điếu Ngư Đài để điều tức.
Vân Du Tử đi theo bên người sư trưởng nhà mình, luôn truyền âm giao lưu không chút kiêng kỵ. Tần Tang luôn lân la tìm Thu Mộ Bạch, hỏi nguyên nhân.
Bọn người Kế Khánh cũng đều biết rất ít đối với Tử Vi Cung, cũng tò mò sáp tới gần.
- Lối vào của Tử Vi Cung đang ở mắt bão.
Quả nhiên Thu Mộ Bạch biết rõ tình hình, chỉ vào chỗ trống của mắc bão, nhỏ giọng giải thích:
- Hiện tại vẫn chưa tới lúc Tử Vi Cung xuất thế, chỗ mắt bão đang xuất hiện dị tượng, Tử Vi Cung xuất thế, Tiên Trận loạn lạc, chúng ta mới có cơ hội lấy trận phá trận, tiến vào Tử Vi Cung. Hiện tại chính là chờ đợi thời cơ...... Đoán chừng không tốn quá lâu.