Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 830 - Chương 830: Chí Bảo Của Yêu Tộc

Chương 830: Chí Bảo Của Yêu Tộc Chương 830: Chí Bảo Của Yêu Tộc

Chương đang sửa lại, để giá 1 TLT

Trong chốc lát khi Thiên Môn hiện thế .

Bóng dáng của mười mấy đạo nhân bay ra liên tiếp từ chiến thuyền và trong đám mây tứ sắc, hơn nữa còn đang đứng ngay phía trước.

Trong đó chiếm một nửa là Tiểu Hàn Vực và Thiên Hành Minh, đứng đầu lần lượt là Chân Nhất lão đạo và Xích Phát lão tổ, ở giữa bọn họ, lại đứng đấy một nam tử vũ y hình dáng kì lạ.

Cơ thể người này thon dài, hai mắt vừa dài vừa mảnh, cái mũi móc ngược, trong ánh mắt có vài tia lạnh lùng, bào phục mặc trên người vô cùng tinh tế và tỉ mỉ, sắc thái lộng lẫy, lại như được dệt thành từ từng mảnh lông vũ mỹ lệ.

Trên đầu của hắn, càng mang theo một cái vương miện tinh xảo, vương miện bên trên phục trang đẹp đẽ, nhưng nhìn kỹ, sẽ giật nảy cả mình.

Khung xương làm vương miện, đúng là không biết là chế thành từ xương cốt của loại yêu thú nào. Nhưng, mảnh xương trắng hếu đều bị bảo quang che lại.

Loại trang phục này, không giống như là tu sĩ làm nên, ngược lại giống với quận vương của thế gian hơn.

- Thiên Môn hiện thế, việc này không nên chậm trễ, vẫn muốn xin Vũ Yêu Vương sử dụng quý tộc chí bảo, mau chóng tìm kiếm ra chỗ yếu ớt nhất của Tiên trận.

Xích Phát lão tổ cùng Chân Nhất lão đạo chắp tay nói với vũ y nam tử.

Vậy mà hắn là yêu vương Thiên Yêu Khâu!

Vũ y nam tử hơi gật đầu, lấy vương miện xuống, nói:

- Bản vương bây giờ lập tức bắt đầu, các vị đạo hữu hãy lui sau một bước trước.

Bọn người Xích Phát lão tổ và Chân Nhất lão đạo nhao nhao lùi ra phía sau.

Vũ y nam tử đứng sát mặt trận một mình, phía sau vẫy tay một cái.

Hai người tu sĩ một nam một nữ tướng mạo quái dị giống nhau bay lên phía trước, cũng là Yêu Vương Thiên Yêu Khâu. Bọn hắn ngăn giữa tu sĩ nhân loại và vũ y nam tử, đang cảnh giác nhìn nhân loại tu sĩ.

Sau một lúc, vũ y nam tử nhảy phắt lên phía trước một đoạn rồi bay ra, càng tiếp cận mắt bão, cho đến khi sắp ngăn cản không nổi mắt bão phát ra lực hỗn loạn, mới dừng lại, mới ngửa đầu nhìn lên trên không.

Nhìn hồi lâu, chợt vương miện cầm trong tay vũ y nam tử ném lên một cái, miệng lẩm bẩm, trên mặt như ẩn như hiện lên một vẻ thống khổ, chợt há mồm phun ra một ngụm máu.

Không nghiêng không lệch, rơi trúng vào phía trên vương miện, bị vương miện hấp thu sạch sẽ.

Sau khi phun phun một ngụm máu, ánh sáng lạ của vương miện trở nên mãnh liệt hơn.

Chỉ một thoáng sau, vô số luồng ánh sáng kỳ lạ đủ sắc màu bắn ra bốn phía, vô số cầu vồng, không chỉ có không nhìn thấy bản thể của vương miện, ngay cả vũ y nam tử cũng bị ánh sáng kỳ lạ bao phủ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trung tâm kỳ quang truyền ra một tiếng kêu chát chúa khác thường, ngay cả tiếng gầm rống của lốc xoáy cũng không áp chế nổi.

Cùng với tiếng kêu càng lúc càng vang dội, bỗng nhiên chỗ sâu kỳ quang hiện ra một ảo ảnh lớn.

Ảo ảnh Kim kê đứng một mình, như một con Thần Điểu, bởi vì lớp lớp kỳ quang che chắn, nhìn không ra là chủng tộc gì.

Thế nhưng con Thần Điểu kia phát ra khí tức rất lớn,

Là kỳ quang không che giấu được, ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh, vẻ mặt đều nghiêm túc, ngay cả Xích Phát lão tổ và Chân Nhất lão đạo cũng là như vậy.

“Kêu!”

Thần Điểu phát ra một tiếng rít, đột nhiên giương cánh bay cao, hung hãn không sợ chết phóng tới mắt bão.

Chẳng lẽ mắt phượng dễ khai phá như vậy sao?

Sức mạnh hỗn loạn ở bên trong, như vô số thanh kiếm, siết cổ Thần Điểu, mạnh như Thần Điểu cũng khó có thể ngăn cản, trong quá trình lao vùn vụt, vô số vụn ánh sáng vẩy xuống, thật giống như lông vũ bị cắt nát, đường đi lưu lại một luồng giống như cái đuôi sao chổi vậy.

Nhưng vẻ mặt của nó không sợ hãi chút nào, dũng cảm tiến tới, ánh mắt vô cùng sáng ngời, sáng ngời có thần.

Mắt bão cũng bắt đầu chịu sự ảnh hưởng của Thần Điểu.

Sức mạnh của Thần Điểu mang theo sự mạnh mẽ cắt vào mắt bão, khí mây tan rã được Thần Điểu kích thích, đồng thời bắt đầu phát xạ nơi khác.

Nhưng cái này lại cũng không thể ngăn cản sự tiêu vong của Thần Điểu, thân thể của nó càng lúc càng nhỏ, thấy sắp bị mắt bão hoàn toàn siết cổ.

Đột nhiên, Thần Điểu phát ra một tiếng huýt dài.

Trên người nó dấy lên lửa nóng hừng hực.

Đồng thời thần niệm chủ động đốt cháy cơ thể, bỗng nhiên ánh sáng của hai mắt bắn ra hai tia thực thực chất, như hai thanh kiếm, đâm thật sâu vào chỗ sâu của mắt bão.

“Ầm!”

Mắt bão không chỉ chấn động mãnh liệt, mà còn xuất hiện dị tượng.

Phía dưới Thiên Môn, lỗ hổng xuất hiện từng phù văn thần bí, thời gian tồn tại vô cùng ngắn ngủi, lóe lên một cái rồi biến mất.

Lần này Thần Điểu, lại khiến Tiên trận hiện hình!

Tan biến theo Thần Điểu.

Bỗng nhiên kỳ quang tán đi, lộ ra vũ y nam tử và bản thể của vương miện.

Vũ y nam tử đưa tay bắt lấy vương miện, bóng dáng chớp liên tục, thối lui rất nhanh, hai Yêu Vương khác lập tức một trái một phải tiếp ứng bảo hộ hắn ở giữa, đồng loạt bay trở về.

Sắc mặt của vũ y nam tử xuất hiện tái nhợt bất thường, nguyên bản bảo quang của vương miện đang bắn ra bốn phía, cũng ảm đạm mấy phần.

Xem ra, thôi thúc con Thần Điểu kia cũng không nhẹ nhõm.

- Mỗi lần sử dụng bảo vật này, đều muốn trước ăn tươi nuốt sống hơn phân nửa máu tươi của bản vương. Lấy tu vi của bản vương, vậy mà suýt nữa điều khiển không được bảo vật này, chỉ có thể lấy tổn hại bản nguyên chí bảo ra trả giá, sau khi trở về lại muốn tịnh dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục.

Vũ y nam tử nuốt một viên đan dược màu xanh, sắc mặt khôi phục mấy phần, than nhẹ một tiếng, quay người chỉ vào một chỗ mắt bão:

- May mắn đã hoàn thành nhiệm vụ! Vừa rồi các vị đạo hữu đã thấy, nơi đó chính là chỗ tiên trận yếu ớt nhất, một nén nhang bên trong, sẽ không thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment