Chương 860: Phi Thiên Dạ Xoa
Chương 860: Phi Thiên Dạ Xoa
Tần Tang nhớ lại truyền âm vừa nãy của Vân Du Tử, vội vàng ra lệnh Cửu U Ma Hỏa và Phi Thiên Dạ Xoa tiếp tục nghênh chiến, tập trung tấn công vào chỗ Phệ Ảnh Báo bị thương, âm thầm điều động Ô Mộc Kiếm, chăm chú nhìn vào Phệ Ảnh Báo.
Đúng lúc này, xảy ra một chuyện làm người ta kinh ngạc.
Phệ Ảnh Báo liên tục xé tan Cửu U Ma Hỏa, đánh lui Phi Thiên Dạ Xoa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể đến gần Vân Du Tử, thử lao tới Giáng Vân Tử Quả cũng bị buộc phải lùi lại, hơn nữa áp lực trên người càng ngày càng nặng.
Tiếp đó, nó lạnh lùng nhìn Vân Du Tử một cái, vậy mà dứt khoát quay người, quay đầu rời đi.
Tần Tang hơi nghĩ một chút, lập tức đoán ra ý định của nó.
Chỉ trong sảnh đá mới có Huyết Cấm của Yêu Vương. Chỉ cần rời khỏi phạm vi Huyết CẤm, bọn họ không thể mượn sức mạnh từ Huyết Cấm của Yêu Vương, chỉ có thể mặc cho nó xẻ thịt.
Phệ Ảnh Báo hiểu rất rõ sức mạnh Huyết Cấm của Yêu Vương, đó là của đại yêu Hóa Hình kỳ lưu lại, cực kỳ khủng bố, nếu Vân Du Tử kích phát toàn bộ sức mạnh của Huyết Cấm, có thể giết chết nó một cách dễ dàng.
Nó không biết Vân Du Tử có thể làm được tới đâu, không muốn mạo hiểm, chỉ cần đợi ở cửa vào nơi thác nước, ôm cây đợi thỏ, hai người Tần Tang không có đường để trốn.
Tần Tang không ngờ rằng, Phệ Ảnh Báo lại quyết đoán như vậy, thấy tình thế không ổn, không tiếc bỏ qua Giáng Vân Tử Quả.
Nhất định không thể để nó rời đi!
Không ngờ nữa là Phệ Ảnh Báo vô cùng dứt khoát, tốc độ cực nhanh, không ngăn kịp.
-Tần lão đệ!
Vân Du Tử đột nhiên tức giận quát một tiếng.
Tần Tang luôn nhớ lời nhắc nhở của Vân Du Tử, nghe tiếng hầu như là không kịp nghĩ gì, vô thức lấy ra Ô Mộc Kiếm, trong nháy mắt thân hóa kiếm quang, nổ tung, lao ra như tên bắn.
Từng tiếng sấm rền, quanh quẩn trong sảnh đá, đinh tai nhức óc.
Kiếm bay tựa kinh hồng*, từ trước đến nay chưa từng có.
*Kinh hồng: xuất hiện trong bài thơ “Lạc Thần Phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp uyển chuyển của người con gái:
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Nghĩa là nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển tựa rồng bay.
Ở đây có lẽ tác giả muốn nói kiếm của Tần Tang bay đi rất nhẹ nhàng, nhanh chóng.
Vân Du Tử không phụ lòng Tần Tang, hắn điểm Vô Hạ Châu một cái.
Lúc này, bỗng nhiên thạch sảnh tối sầm lại.
Chỉ trong nháy mắt Vân Du Tử đã có thể phát động sức mạnh của Huyết Cấm, làm cho chùm sáng bao quanh người Phệ Ảnh Báo, làm cho áp lực trên người nó tăng vọt.
Chợt Vô Hạ Châu chấn động, bắn ra một mũi tên ánh sáng kỳ lạ, còn nhanh hơn tốc độ ngự kiếm của Tần Tang, đuổi theo Phệ Ảnh Báo, trực tiếp bao phủ trên người nó.
Trong nháy mắt bị mũi tên ánh sáng bao phủ, bóng dáng Phệ Ảnh Báo đột nhiên cứng đờ, tạo thành một tư thế quái dị, bị cố định tại chỗ.
Những lời nói trước kia của Vân Du Tử không phải là nói ngoa, Vô Hạ Châu thật sự có thể hạn chế yêu tu, cho dù là Phệ Ảnh Báo Yêu Đan Trung kỳ, cũng bị vây nguyên một chỗ.
Một tia kiếm quang như tia chớp theo sát đến.
Sau khi Phệ Ảnh Báo bị Vô Hạ Châu vây khốn, một viên châu màu xám bay ra từ trong kiếm quang.
Toàn thân viên châu có màu xám trắng, có đôi lúc lóe lên ánh sáng trắng bạc trên bề mặt, lơ lửng giữa không trung, dần dần nhích về phía Phệ Ảnh Báo. Như chậm mà nhanh.
Viên châu màu xám nhẹ nhàng xoay tròn, làm cho người ta có một loại ảo giác là rất chậm rãi, tia sáng trắng trên bề mặt của nó càng ngày càng dày đặc.
Nhìn qua hạt châu màu xám rất nhỏ, nhưng lúc này lại bộc lộ một sức mạnh cực kỳ cuồng bạo, loại sức mạnh này không ngừng tăng lên, khiến cho người ta run rẩy.
Vân Du Tử ở xa xa hé mắt.
Ô Mộc Kiếm vội vàng dừng , sau đó nhanh chóng lùi lại.
Cho dù Tần Tang là người sử dụng, cũng cực kỳ e ngại Hư Thiên Lôi, sợ bị đánh trúng,
-Gào!
Cuối cùng Phệ Ảnh Báo cũng thoát khỏi trói buộc của Vô Hạ Châu, nhưng ngay sau đó lại gặp phải Hư Thiên Lôi đáng sợ, phát ra tiếng gầm thét đầy sợ hãi.
Tia sáng trắng nổ tung, vô cùng chói lóa.
Dường như trong sảnh đá có thêm một mặt trời nhỏ vậy.
Nhưng mà phạm vi của tia sáng trắng rất nhỏ, chỉ có thể bao phủ trong đường kính khoảng một trượng.
Từ khi tia sáng trắng bùng nổ đến khi tiêu tán, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, hơn nữa suốt toàn bộ quá trình, không có một âm thanh nào cả, sau đó tia sáng trắng lập tức biến mất.
Ngoại trừ một hố sâu có hình bán cầu, đồng thời những tảng đá xung quanh bị hóa thành bột mịn, không còn dấu vết nào được lưu lại cả. Tựa như là chưa từng xuất hiện vậy.
Phệ Ảnh Báo cũng biến mất, có vẻ như bị tia sáng trắng cắn nuốt.
Một khắc sau, bỗng xảy ra dị biến.
Hư không vặn vẹo một lúc, sau đó lộ ra bóng dáng của báo đen.
Nhìn nó rất thê thảm, nửa thân trước, bắt đầu từ cổ, cái chân trước bên trái hoàn toàn biến mất, nội tạng đẫm máu bại lộ ra bên ngoài, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Nhưng nó vẫn còn sống, đột nhiên cơ thể lao ra, lấy trốn làm đầu, để lại một đường máu tươi!
Tần Tang lạnh lẽo nhìn bóng dáng Phệ Ảnh Báo, hắn đã đề phòng từ trước.
Lý do vẫn luôn không giải phong ấn Thi Đan, một là trong kế hoạch của Vân Du Tử không cần hắn tự mình xuất thủ, thứ hai là hắn đang chờ thời cơ như thế này, xuất kỳ bất ý*.
*đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.
Tâm thần Tần Tang bao phủ Thi Đan.
Đúng lúc hắn muốn cởi phong ấn Thi Đan, đột nhiên chuông báo động trong lòng vang lên.
Sau đó nhìn thoáng qua một cái, liền nhìn thấy một bóng đen đang nhào tới.
Là Phi Thiên Dạ Xoa!