Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 875 - Chương 875: Biến Mất

Chương 875: Biến Mất Chương 875: Biến Mất

Lúc này Tần Tang mới hiểu được,

Thời điểm Cảnh Bà Bà nói với hắn về lộ tuyến, vì sao lại nói chỉ cần hắn đến gần ngọn núi này, không cần người khác chỉ dẫn, cũng có thể dễ dàng tìm được vị trí của cổ điện đó.

Ngọn núi này có nhiều hồ nước lớn nhỏ bao xung quanh, nước hồ trong vắt, kênh rạch chằng chịt nối liền với nhau, bên bờ hồ và trên núi mọc đầy những cây cổ thụ không biết đã sinh trưởng qua bao nhiêu năm.

Rừng sâu núi thẳm, cây lá xum xuê, dây leo như rắn.

Bên trong rừng cây mênh mông, từ giữa những tán lá từng lớp sương mù nhẹ nhàng phiêu đãng, không giống như là hơi nước ngưng tụ thành, mà nhàn nhạt hai màu xám và trắng đan xen, Tần Tang đoán đây có thể là chướng khí hình thành do xương cốt mục nát chồng chất, tích tụ lại, cứ như thế, bị vây ở trong khu rừng này, dần dần trở nên dày đặc.

Loại chướng khí như thế này phần lớn đều có độc, không được khinh thường.

Có điều độc tính ở nơi này hẳn là không mạnh bằng đào hoa chướng lúc trước hắn gặp, cẩn thận đối phó, chắc cũng không có vấn đề gì.

Ngọn núi này đứng sừng sững ở giữa một hồ nước, cả ngọn núi chỉ cần nhìn một cái có thể biết rõ mồn một, cũng giống như ở phía dưới, cổ thụ che trời, một vùng cây cối xanh thẳm tĩnh lặng.

Không có kỳ quang huyền diệu, cũng không có cổ điện thần bí.

Càng không có dị tượng do tàn trận hoặc là thượng cổ cấm chế biến hóa ra.

Thoạt nhìn hết thảy đều bình thường.

Nhưng khi Tần Tang đi vào nơi này, còn chưa tới chân núi, chỉ mới đứng ở bên bờ hồ, hắn đã cảm nhận được rất rõ ràng là có gì đó khác thường.

Khác thường đến từ Ô Mộc Kiếm!

Hình như trong núi có thứ gì đó, nảy sinh liên hệ như có như không với Ô Mộc kiếm.

Chính xác mà nói, là có liên hệ với Sát Phù ở trên thân kiếm.

Sát Phù phát ra dao động kì lạ, giống như đang đáp lại lời kêu gọi từ trong núi.

Tần Tang nói với Vân Du Tử một câu, rồi vươn người nhảy vào rừng sâu ngút ngàn, thôi động Thi Đan ngăn chướng khí lại, nắm bắt mối liên hệ như có như không, lao vùn vụt vào phía trong núi.

Khi Cảnh Bà Bà chỉ đường cho hắn, thật sự cũng nói rất mơ hồ, chỉ mới chỉ cho hắn vị trí của ngọn núi này, chứ vẫn chưa đề cập đến trong núi có cái gì nguy hiểm hay không, dường như bà ấy cũng không biết rõ lắm về tình hình bên trong núi.

Tử Vi Cung tuy rằng không có sinh vật sống, nhưng có rất nhiều cấm chế quỷ dị và tàn trận nguy hiểm, Tần Tang không dám phong ấn Thi Đan, lấy ra Thập Phương Diêm La Phiên, cẩn thận đề phòng mà đến gần ngọn núi.

Càng đến gần chân núi, mối liên hệ này lại càng rõ ràng.

Cuối cùng, Tần Tang ngẩn đầu lên, ánh mắt dừng lại ở một vị trí nằm gần đỉnh núi.

Nơi đó không có gì đặc biệt, cũng giống như những chỗ khác, mọc đầy cổ thụ, từng tán cây đều vô cùng lớn, xếp chồng lên nhau, trông giống như từng tòa bảo tháp, che lấp ánh mặt trời, bao phủ hoàn toàn cảnh sắc ở phía dưới.

Hắn đạp trực tiếp lên tán cây, chạy như bay về hướng đó.

'Xào xạc...'

Gió núi thổi lá cây, phát ra âm thanh.

Nhưng dưới tán cây lại cực kì ngột ngạt, chướng khí tràn ngập ở khắp mọi nơi, trước mắt chỉ thấy một mảng sương mù xám trắng, dưới chân là xương cốt mục nát tích tụ lại từ rất nhiều năm chất chồng lên nhau, như một vùng đầm lầy, tỏa ra mùi hôi thối.

Tần Tang đạp lên cành cây, xê dịch vài cái, cuối cùng cũng tìm được chính chủ.

Lúc này, Tần Tang đứng lên một cái rễ cây gồ lên, trước mặt hắn là một vách núi cao ngất, chỉ có điều là cây cối xung quanh đều rất to lớn, che khuất tầm mắt.

Trên vách núi là những dây leo, thân cây to như mãng xà, chỉ có thể nhìn thấy từ những khe hở, bên trong là nham thạch màu trắng.

Vách núi này trông cũng rất bình thường, nham thạch gập ghềnh, không có dấu vết tồn tại của cấm chế, nếu không phải là do Sát Phù cảm nhận được có mối liên hệ đến từ bên trong vách núi, thì Tần Tang cũng sẽ dễ dàng sơ ý bỏ qua.

Loại cảm ứng không biết xuất phát từ đâu này, lại tồn tại rõ ràng.

Vách núi bị dây leo che khuất, Tần Tang vung tay lên, linh lực biến thành vô số lưỡi dao sắt bén, dọn dẹp sạch sẽ đám dây leo, khiến toàn bộ vách núi lộ ra.

Lúc này có thể nhìn thấy một chút huyền diệu, trên vách núi lại có một thứ hình tròn, như là một mặt trời được gắn ở trên vách núi.

Trùng hợp là vách núi quay về phương Đông.

Có thể tưởng tượng, nếu như năm đó không có cổ thụ cao lớn, dây leo rậm rạp ngăn cản, mỗi khi mặt trời mọc lên, mây tía từ phía đông kéo đến, ánh nắng ban mai tươi đẹp cũng vừa vặn chiếu lên vách núi!

Lúc đó hai vầng thái dương hòa lẫn với nhau, thì sẽ là một cảnh tượng tuyệt đẹp như thế nào?

Đáng tiếc là năm tháng trôi qua, Tử Vi Cung đã sụp đổ, cảnh đẹp ngày xưa cũng không còn nữa, bị cỏ cây hoang tàn che giấu.

Tần Tang lắc đầu, xóa bỏ ảo tưởng, trở về lại hiện thực.

Ngoại trừ cảnh tượng chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng, nơi này rõ ràng chỉ là một vách núi bình thường, cũng không có chỗ nào kì lạ, Tần Tang bay đến đỉnh núi, nhìn tử tế từ trên xuống dưới, cũng không tìm được vết tích gì của người xưa khắc lại.

Nơi này có liên quan đến Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, là điều không cần phải nghi ngờ, nhưng mà không chỉ không thấy vết tích gì được khắc lại, ngay cả vết kiếm cũng không có.

Tần Tang nhìn chằm chằm vào vách núi, đột nhiên hơi nhướng mày.

'Xoẹt!'

Ô Mộc Kiếm rời khỏi thân thể, lướt một vòng trước mặt Tần Tang, tiếp đó kiếm quang đột ngột sáng lên, nhanh chóng chém ra một đường kiếm khí kì ảo.

Kiếm khí hung hăng chém lên trên vách núi, Tần Tang hoàn toàn không nương tay, chính là xuất ra kiếm khí cực mạnh thường dùng.

'Phù!'

Không ngờ, tiếng động va chạm trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện.

Đường kiếm khí chém ra lại biến mất, không để lại dù chỉ là một vết kiếm rất nhỏ, giống như là bị vách núi nuốt chửng rồi vậy.
Bình Luận (0)
Comment