Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 886 - Chương 886: Nam Minh Ly Hỏa

Chương 886: Nam Minh Ly Hỏa Chương 886: Nam Minh Ly Hỏa

Nghĩ đến đây, Tần Tang càng thêm tích cực lao về phía trước.

Càng đi về phía trước, cổ điện càng bị phá hủy triệt để, Tần Tang âm thầm tính toán vị trí thì phát hiện Vân Du Tử đang đưa hắn đi theo vết kiếm, khó trách trước lại có áp lực kinh khủng như vậy.

Bị áp lực của kiếm khí, tốc độ của họ buộc phải chậm lại, cũng không dám phi hành nữa mà phải bước từng bước trên mặt đất, cách vết kiếm cũng càng lúc càng gần.

Tần Tang mồ hôi nhễ nhại, hắn không chỉ phải chống lại áp chế của kiếm khí mà còn phải trợ giúp Vân Du Tử, chân nguyên trong Thi Đan đang bị tiêu hao nhanh chóng.

Nhưng bây giờ đã không thể nghĩ nhiều được, trên đường lên núi trên mộc trạc lại xuất hiện thêm một vết nứt thứ hai.

Tần Tang không còn khí lực để ý đến những cái khác mà chỉ toàn lực thôi động Thi Đan hộ thể, cuối cùng cũng nghe Vân Du Tử nói một tiếng.

-Tới nơi.

Tần Tang mở to mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mặt có một vách núi dựng đứng, trên vách núi có xây một đền cổ bằng đá rất lớn, phong cách tương tự như những điện bên dưới, nhưng lại to lớn hơn nhiều.

Điều đáng ngạc nhiên là ngôi đền đá này không hề bị sập.

Nhưng mà nó cũng không còn nguyên vẹn.

Vết kiếm xuyên qua trung tâm của sảnh đá, trực tiếp chia đôi sảnh đá làm hai khúc, chỗ mảnh vỡ bóng loáng vô cùng, gãy từ giữa, sảnh đá ở hai bên vết kiếm vẫn còn nguyên vẹn.

Năm tháng trôi qua, gió cát bào mòn.

Bây giờ ngôi đền đá đã mất đi vẻ hoa mĩ, chỉ còn những hố sâu lồi lõm đầy vẻ tang thương.

Cánh cửa trong sảnh đá rộng mở, nhìn bao quát bên trong không có thứ gì.

Hai người chống lại áp lực từng bước tiến vào trong đại điện, Tần Tang tò mò nhìn xung quanh nhưng không thấy sự tồn tại của linh hỏa, cũng không cảm nhận được dao động kỳ lạ nào.

Vân Du Tử nhìn chung quanh, suy tư một chút rồi đi vào bên trong đại điện tìm một viên gạch đá, quỳ xuống duỗi tay ấn vào, chỉ thấy một luồng ánh sáng kỳ dị phát ra, sau dó sâu bên trong lòng đất đột nhiên vang lên một tiếng ầm ầm.

Vân Du Tử nói với Tần Tang:

-Nơi phong ấn linh hỏa thật ra là ở dưới lòng đất, cũng giống như Tiên Đài của Tụ Thần Điện vậy, ẩn sâu đến mức từ bên ngoài không thể nhận biết được, ta cũng vô tình học được mà thôi...

Lời còn chưa dứt thì mặt đất của đại điện đột nhiên nứt ra, hiện ra một đường hầm bí mật dẫn thẳng xuống mặt đất.

Mật đạo mở ra, từ bên trong đột nhiên tỏa ra một cỗ khí tức nóng rực, nhiệt độ trong sảnh đá đột nhiên tăng vọt, từ sâu trong mật thất hiện ra một ngọn lửa đỏ sậm.

Vân Du Tử vẻ mặt thả lỏng ,may mắn nói:

-Còn may! Linh hỏa vẫn còn, không có người phát hiện!

Đường hầm rất sâu, gần như kéo dài đến tận sườn núi.

Càng vào sâu, nhiệt độ càng cao, giống như có một mặt trời nhỏ ở bên trong đang thiêu đốt họ.

Hai người thôi động linh lực bảo vệ thân thể nhưng vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.

Ánh sáng đỏ phía trước càng lúc càng chói mắt.

Đây là một ngọn lửa màu đỏ sậm, khác với những loại mà Tần Tang từng thấy trước đây, không hề có chút tạp sắc nào.

Điều khiến Tần Tang ngạc nhiên là từ trong ngọn lửa có thể cảm nhận được sự linh thiêng và uy nghiêm khó tả, khiến người ta nhịn không được sinh lòng sùng bái.

Trong thoáng chốc, Tần Tang như nhìn thấy một con Thần Điểu đang đắm chìm trong Hỏa Diễm, phong hoa tuyệt đại, thần sắc lãnh đạm, xem thường mọi thứ.

Những ngọn lửa xung quanh Hỏa Diễm giống như những sợi lông vũ thơ mộng.

Bên trong dường như thật sự có một con chim thần thượng cổ.

-Đây chẳng lẽ là yêu hỏa?

Tần Tang kinh ngạc quay đầu hỏi Vân Du Tử.

Vân Du Tử như đang tìm cái gì đó, tầm mắt nhìn qua qua lại lại, vừa nghe lời nói liền gật đầu:

-Có thể là Nam Minh Ly Hỏa, cũng chính là bản mệnh chi hỏa của Thánh Thú Chu Tước trong truyền thuyết. Nghe nói, hỏa này không có thứ gì thiêu không cháy, có người miêu tả là màu trắng, có người cho rằng nó giống như Chu Tước Thánh Thú là màu đỏ, rốt cuộc có phải là Nam Minh Ly Hỏa hay không thì vẫn chưa rõ, bởi vì vẫn chưa có ai thực sự nhìn thấy Chu Tước Thánh Thú. Nhưng...

Vẫn còn cách xa yêu hỏa nhưng Vân Du Tử dừng lại, nhìn chăm chú vào đoàn Hỏa Diễm kia, cảm khái nói:

-Uy lực kinh khủng của ngọn lửa này quả thực không thể nghi ngờ, cho dù không phải là chân chính ngọn lửa của Chu Tước Thánh Thú thì cũng là một loại chi hỏa của thượng cổ Thần Điểu nào đó. Ngọn lửa mà chúng ta nhìn thấy bây giờ thực chất là hình dáng huyễn hóa do yêu Hỏa tràn ra, bản thể thật của nó rất nhỏ, ẩn ở nơi sâu nhất, không ai có thể tìm ra ...

Tần Tang bình tĩnh nhìn đoàn Nam Minh Ly Hỏa này.

Truyền Thuyết về Chu Tước là luôn luôn không hề suy yếu, là Thánh Thú ngang với tiên nhân.

Bây giờ ngay cả tu sĩ trên Hóa Thần kỳ còn không thấy bóng dáng, huống chi là loại Thần thú thiên địa như vậy.

Nam Minh Ly Hỏa, giống như chủ nhân của nó, cũng là một Thánh Hỏa trong truyền thuyết, bây giờ có rất nhiều pháp khí, pháp bảo mượn danh tiếng của 'Nam Minh Ly Hỏa', có thể thấy được nó nổi danh đến mức nào.

Nhưng Tần Tang đã có thể xác nhận rằng không phải tất cả những Thần thú đó đều là Truyền Thuyết do con người tạo ra.

Thanh Loan là chính minh chứng!

Hắn từng thấy qua tượng gỗ của Thanh Loan ở chỗ Cảnh Bà Bà.

Biết rằng Cảnh Bà Bà đã từng cảm nhận được hơi thở của Thanh Loan, cũng đã nhìn thấy được hình dáng của Thanh Loan, điều này nói rõ rất nhiều Thần thú đã từng tồn tại trên đời.

Chỉ là, bọn chúng đều mai danh ẩn tích giống như những tu sĩ cường đại.

Tần Tang và Vân Du Tử đứng sóng vai trải nghiệm khí tức của Yêu hỏa.

Vân Du Tử nói đúng, cho dù không phải là Nam Minh Ly Hỏa thì cũng là một loại Yêu hỏa nào đó của Thần thú thượng cổ.
Bình Luận (0)
Comment