Chương 92: Lá Cờ Là Diêm La Phiên
Chương 92: Lá Cờ Là Diêm La Phiên
Nghe những lời này, trong lòng Tần Tang có cảm giác bất an mãnh liệt.
Chỉ thấy Việt sư thúc giơ ngón tay lên chỉ từng người, nói:
-Tần tang, công pháp của ngươi vốn là U Minh Kinh rồi nên không cần thay đổi, Đàm Hào cũng thế, ngươi tiếp tục tu luyện Âm Từ Kiếm Kinh là được. Năm người các ngươi có ba người tu luyện Thủy Hành công Pháp đổi thành U Minh Kinh. Công pháp mà Đàm Kiệt đang tu luyện là Hành công pháp, phải đổi thành Địa Nguyên Bí Chương, Sử Hồng cũng phải đổi thành tu luyện Âm Từ Kiếm Kinh.
Lời vừa ra, mọi người lập tức xôn xao.
Thay đổi công pháp không chỉ đơn giản như vậy, mặc dù tu vi không giảm nhưng sẽ phải tu luyện công pháp mới lại từ đầu, khoảng thời gian đó tu vi sẽ không thể tiến thêm một bậc.
Mặc dù tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng cũng làm trì hoãn thời gian.
Huống hồ công pháp họ tu luyện đã quen thuộc nhiều năm, muốn làm quen với công pháp mới thì phải tốn rất nhiều thời gian để học.
Ba người tu luyện Thủy Hành công pháp tỏ ra lo âu, ai cũng biết U Minh Kinh là một trong những công pháp khó tu luyện nhất trong Thủy Hành công pháp.
Chỉ có Tần Tang cúi đầu không nói một lời.
Mọi người tỏ ra khó xử, bàn luận sôi nổi, Việt sư thúc đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói:
-Loại biểu tình này còn ra thể thống gì nữa, nếu sư môn đã để cho các ngươi đổi công pháp tu luyện thì tự nhiên có lý của sư môn! Cầm lấy!
Lại có bảy luồng ánh sáng bay ra từ trong túi tử giới, bên trong là một cuốn sách và một lá cờ nhỏ xinh xắn.
Tần Tang nhận lấy, hai mắt híp lại, những thứ này hắn rất quen thuộc, cuốn sách này chính là nửa bộ đầu của U Minh Kinh.
Mà lá cờ lại chính là Diêm La Phiên!
Chỉ là hình vẽ Diêm Vương trên lá Diêm La Phiên này so với đồ của hắn thì màu nhạt hơn nhiều, đường cong lưa thưa, Diêm Vương không sống động như thứ kia của hắn mà trái lại, trông rất ngờ nghệch.
Lúc này, Lương Diễn khom người nói:
-Việt sư thúc đừng giận, dù sao chuyện đổi công pháp mới cũng là chuyện lớn, các sư đệ sư muội lo nghĩ cũng là chuyện bình thường. Một chút nữa đệ tử sẽ giải thích với bọn họ, tin rằng họ nhất định sẽ biết dụng tâm lương khổ của sư môn.
Lúc này Việt sư thúc mới thu lại ánh mắt đáng sợ, nói tiếp:
-Bí pháp này là bí mật tuyệt đối trong sư môn, bất kì ai cũng không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ xử tội phản bội sư môn, sở dĩ sư môn không có Trúc Cơ kỳ tự ý xuống núi là vì nguyên nhân này. Lương Diễn, ngươi mang bọn họ ra ngoài đi. Phân cho một người một động phủ để tu luyện. Đúng rồi... theo quy củ của sư môn, nếu trong vòng hai năm các ngươi đột phá được Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu thì sẽ được thưởng một món cực phẩm pháp khí, cơ hội này các ngươi phải thu xếp cho tốt.
Nghe thấy phần thưởng là cực phẩm pháp khí, hai mắt mọi người lập tức phát sáng, vẻ mặt kích động.
Tán tu đa phần là kẻ nghèo, có được thượng phẩm pháp khí trong tay chỉ có số ít, thấy cực phẩm pháp khí cũng không mua nổi, chỉ có thể hâm mộ chảy nước miếng mà thôi.
Nhất thời, mọi người không còn mâu thuẫn với việc thay đổi công pháp mới nữa, rối rít tạm biệt Việt sư thúc, rồi hứng thú bừng bừng ra ngoài chọn động phủ.
Trên sơn đạo, Lương Diễn giới thiệu cho mọi người tác dụng và những điều cấm kỵ của Diêm La Phiên.
Tần Tang đã quen thuộc với lá Diêm La Phiên này từ lâu, vì thế hắn chỉ giả bộ như đang lắng nghe Lương Diễn nói, còn đầu thì đang suy nghĩ.
Lá Diêm La Phiên là bí mật tuyệt đối trong Khôi Âm tông, mà ma đầu mặc hắc y chết trong tay thủ hạ của Tống Hoa có thể chính là đệ tử của Khôi Âm tông.
Khó trách lúc rời khỏi phường U Sơn, hắn thấy thủ đoạn giết kẻ địch của ba vị sư thúc cực kì âm u quỷ dị, thực sự rất tà môn!
Cho tới hiện tại, mỗi khi nghĩ tới cái thây khô kia là Tần Tang lại thấy sợ hãi.
Sự nhiệt tình khi gia nhập tông môn tu tiên đột nhiên bị dội một thau nước lạnh, Tần Tang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngập tràn sương mù, ánh mắt u ám, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Vừa đi được hai tầng bậc thang thì một động phủ bên cạnh đã truyền tới tiếng hét thảm thiết. Sau đó là tiếng gào thét kinh người, tiếng quỷ tru xen lẫn với tiếng hét thất thanh, cực kì kinh người.
Ngoài Tần Tang ra thì những người khác hoảng sợ mặt trắng bệch, dáng người Lương Diễn lóe lên, một cước đá văng cửa động phủ, chỉ thấy bên trong động có một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ bọn họ đang ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, mặt chảy đầy huyết lệ hệt như bị điên.
Khi nhìn thấy Lương Diễn, trong mắt thiếu niên lóe lên tia sáng khao khát, cánh tay cào mặt đất, bàn tay nổi chằng chịt gân xanh vùng vẫy muốn bò lên phía trước, hắn ta đang cầu cứu về phía Lương Diễn.
Vài giây sau, biểu tình trên mặt thiếu niên đột nhiên dừng lại, cơ thể vặn vẹo nặng nề ngã xuống, không còn hơi thở.