Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 95 - Chương 95: Song Linh Căn

Chương 95: Song Linh Căn Chương 95: Song Linh Căn

Hiện tại, cho dù không có Tị Sát thì chỉ cần có Vân Độn Chi Pháp thôi Tần Tang cũng có thể thi triển Độn thuật, Ngự Không trong một khoảng thời gian, nhưng thuật pháp quan trọng nhất trong Vân Độn Chi Pháp chính là Độn Tàng chi thuật, nếu gặp phải kẻ địch mạnh thì sẽ ẩn thân vào trong mây mù và hơi nước, dù để ẩn thân là là để nhân cơ hội chạy trốn đều rất tuyệt.

Đối với Vạn Lý Băng Phong, thứ Tần Tang đánh giá cao nhất không phải là có thể ngưng kết huyền băng rộng và kiên cố bao nhiêu, mà là huấn luyện sự thành thạo khi sử dụng, ngưng băng hóa kiếm, hóa đao, thậm chí là biến băng thành băng châm, ám khí, chế tạo bẫy rập.

Huyền băng cho pháp chú này ngưng tụ lại cực kì kiên cố, nếu thời cơ thích hợp thì còn có thể phát huy tác dụng cực kì tốt trong lúc thực chiến.

Trái lại, Tống Gia Kiếm Quyết lại tiến triển rất chậm chạp, sau một thời gian dài chú tâm tu luyện như vậy mà khi điều khiển Ô Mộc Kiếm vẫn không có bao nhiêu lực.

Hôm nay là ngày Việt sư thúc mở đàn thuyết pháp, Tần Tang tạm dừng việc tu luyện để ra khỏi động phủ, vừa hay gặp được Đàm Kiệt ra ngoài.

Bảy người cùng nhập môn giờ chỉ còn lại bốn người, Tần Tang, hai huynh đệ Đàm Kiệt, Đàm Hào và Sử Hồng.

Một vị sư huynh thì bị Diêm Vương cắn trả mà chết trong động phủ, còn hai vị khác thì khi tiến vào Âm Sát Uyên xong đều không thể ra ngoài, nguyên nhân cái chết là gì thì ai cũng đoán được.

Tần Tang âm thầm cảm khái, khó trách hôm nhập môn, các vị sư huynh sư tỷ tới trước thấy người bị Diêm Vương cắn trả tới chết kia lại tỏ ra lãnh đạm như vậy, có lẽ là do thấy nhiều thành quen.

Một năm qua, Tần Tang đã thấy tận mắt mấy người bị Diêm Vương cắn trả rồi, còn những người biến mất không lý do trong Âm Sát Uyên lại nhiều vô số kể, những đệ tử mới nhập môn như bọn họ giờ còn lại hơn nửa sống sót đã là rất hiếm có trong tiên môn rồi.

Những sư đệ, sư muội nhập một lượt sau có mấy nhóm đều chết hết sạch.

Toàn bộ Khôi Âm tông nói là hơn nghìn đệ tử, chứ thật sự thì mỗi lần Việt sư thúc mở đàn thuyết pháp cũng chỉ có khoảng ba bốn trăm người nghe mà thôi, mà đó còn là trường hợp đệ tử mới nhập môn liên tục.

Chỉ thấy một mình Đàm Kiệt ra ngoài, Tần Tang lập tức đoán Đàm Hào lại đang nhắm mắt bế quan.

Sau khi nhập môn, Tần Tang chỉ gặp Đàm Hào hai lần, Đàm Hào chưa từng xuất hiện nghe Việt sư thúc thuyết pháp, lần nào cũng chỉ có mình Đàm Kiệt đi một mình. Đàm Kiệt nói rằng đại ca của hắn ta say mê tu luyện, không muốn lãng phí thời gian ra ngoài nên có vấn đề gì đều do hắn ta thay đại ca đi thỉnh giáo.

Hiện tại giao tình của Tần Tang và Đàm Kiệt không tệ, nhưng vẫn rất xa lạ đối với Đàm Hào.

Khi đi ngang qua động phủ của Sử Hồng, Đàm Kiệt liếc mắt một cái rồi nhỏ giọng nói:

-Tần đại ca, sư tỷ Sử Hồng vẫn đang bế quan trong động phủ sao?

Tần Tang gật đầu, nói:

-Đã bế quan suốt hai tháng rồi, đoán chừng lần xuất quan tiếp theo sẽ đột phá tầng thứ sáu.

Sử Hồng là người có thiên tư tốt nhất trong mấy người bọn họ, hơn nữa cũng là một người cuồng tu luyện giống Đàm Hào, hai tháng trước nàng cảm thấy thời cơ đột phá đã tới nên đã bế quan từ đó tới giờ.

Đàm Kiệt hâm mộ nói:

-Nếu sư tỷ có thể đột phá tầng thứ sáu trong vòng nửa năm thì có thể đạt được phần thưởng cực phẩm pháp khí rồi. Tần đại ca sắp đột phá chưa?

Tần Tang cười khổ, nói:

-Đâu có dễ dàng như vậy, tư chất của ta thế nào không phải ngươi cũng biết hay sao, bây giờ vẫn chưa có chút khởi sắc nào cả. Có lẽ ngươi còn nhanh hơn ta.

Thật ra từ ba tháng trước hắn đã cảm giác được điểm mấu chốt hơi nới lỏng rồi, nếu bế quan tu luyện một thời gian thì có thể đột phá được tầng thứ sáu, nhưng hắn nhẫn nại được.

Hai người vừa trao đổi những tâm đắc trong tu luyện, vừa đi về phía động phủ của Việt sư thúc.

Lần thuyết pháp này, Tần Tang chú trọng vào việc thỉnh giáo vấn đề tu luyện pháp chú, Việt sư thúc không chút keo kiệt dạy bảo, giảng giải cực kì tỉ mỉ, khiến Tần Tang thấy được không ít lợi ích.

Khi buổi thuyết pháp sắp kết thúc thì bên dưới đột nhiên xuất hiện một luồng độn quang phá không mà tới, thanh thế không nhỏ. Tần Tang lập tức quay đầu lại nhìn sang, người tới chính là Sử Hồng.

Trước khi Sử Hồng nhập môn đã có Hồng Lăng pháp khí, Hồng Lăng quấn quanh người, ngưng hóa ra độn quang, tốc độ vô cùng nhanh.

Linh lực trên người Sử Hồng đang chập chờn không ổn định, nhưng cảm giác thâm hậu hơn trước rất nhiều, Tần Tang hơi động lòng, né người tránh sang một bên, chắp tay nói:

-Chúc mừng sư tỷ đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu!

Cho dù tính cách Sử Hồng rất lạnh nhạt nhưng bây giờ đáy mắt nàng không giấu được vẻ hưng phấn, gật đầu với Tần Tang một cái, sau đó nói với Việt sư thúc:

-Sử Hồng bái kiến Việt sư thúc.

Việt sư thúc cẩn thận kiểm tra tu vi của Sử Hồng xong liền vỗ tay bật cười, nói:

-Được! Được! Được! Không hổ danh song linh căn, các ngươi đi xuống trước đi, Sử Hồng theo ta.

Tới chạng vạng tối Tần Tang mới nghe được tiếng động độn quang của Sử Hồng, khi ra cửa động thì vừa hay gặp Đàm Kiệt cũng vừa đẩy cửa ra ngoài, hai người nhìn nhau rồi bật cười, cùng đi gõ cửa động phủ của Sử hồng.

Dù sao họ cũng cùng nhập môn với nhau, tuy bình thường không trao đổi nhiều nhưng ít nhất vẫn thân cận hơn một chút so với những sư huynh đệ khác, thấy Tần Tang và Đàm Kiệt tới hỏi thì Sử Hồng cũng dốc sức giảng giải.

Hóa ra cực phẩm pháp khí mà sư môn hứa hẹn không phải là cho ngay khi vừa đột phá, mà phải chờ tới thời gian ước định sẵn để phát cho các đệ tử đạt yêu cầu một lượt.

Trong khoảng thời gian này, Sử Hồng đều ở trong động phủ an tâm tu luyện, Việt sư thúc đã đưa cho nàng nửa sau bộ công pháp, cũng tỉ mỉ chỉ dẫn một phen, cũng không phân nhiệm vụ nào khác.
Bình Luận (0)
Comment