Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 953 - Chương 953: Thiên Mục Điệp

Chương 953: Thiên Mục Điệp Chương 953: Thiên Mục Điệp

Dường như thật sự nó đã dùng hết chiêu, nhưng không hề từ bỏ hy vọng, càng kéo dài thân hình mũm mĩm một chút, cố gắng mò về phía Xích Hỏa Lưu Kim.

Thấy cảnh này, Tần Tang hoàn toàn cạn lời rồi.

Nghĩ nghĩ, Tần Tang hiện thân từ chỗ tối, bay vọt tới, chân nguyên bao phủ lên ngón tay, nắm lấy tằm béo. Tra xét một hồi, Tần Tang xác định, không phải tằm béo giả bộ, nó đúng là yếu như vậy!

- Rốt cuộc đây là thứ gì thế!

Tần Tang đau đầu không thôi, nhủ thầm bản thân quả nhiên lưu niên bất lợi*.

*Lưu niên bất lợi: năm tháng trôi qua không thuận lợi, nhiều năm gặp xui xẻo.

Lãng phí Xích Hỏa Lưu Kim trong thời gian dài như vậy, đầu tiên là câu ra được một con Minh Xuân mạnh đến mức quá đáng, sau lại dẫn tới một con tằm béo y như phế vật.

Cho dù có là mấy linh trùng vừa sinh ra đời kia, cũng không vô dụng đến thế.

Tần Tang nắm vuốt tằm béo, để nó liếm sạch Xích Hỏa Lưu Kim xung quanh, gia hỏa này mới yên tĩnh, rồi trực tiếp ghé trên đầu ngón tay Tần Tang nằm gáy o o.

Cũng không giống lột xác, mà chính là... Ăn no rồi.

Nuốt Xích Hỏa Lưu Kim của mình, còn dám tựa trên tay mình ngủ ngon.

Tần Tang hận không thể ném nó ra, nhưng nghĩ đến gia hỏa này hẳn là linh trùng không được ghi chép trong Vu Trùng Bảng, yếu như thế mà có thể chiếm giữ được hang ổ của Thải Hoàn Cự Khâu, sinh hoạt trong mảnh độc chiểu đáng sợ này, lại có chút do dự.

Phải biết, nơi đây ngoại trừ có sương độc kinh khủng, còn có không ít yêu thú ưa độc sinh tồn, là một địa phận của lang hổ.

Cuối cùng, Tần Tang ném nó vào trong Trùng Lâu, chuẩn bị sau khi trở về điều tra điển tịch (sách cổ) của Vu tộc một chút, không thể lập tức tra ra nó luôn được.

Khu vực bố trí này bị tằm béo phá loạn, Tần Tang đậy Trùng Lâu lại, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh.

- Thải Hoàn Cự Khâu đã rời khỏi hồ độc rồi ư?

Trong lòng Tần Tang sinh ra nghi hoặc, không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, liền tới vây quanh hạch tâm của độc chiểu, bố trí mồi nhừ tại ba hướng khác, tiếp tục dẫn dụ.

Mãi đến lúc sau, Thải Hoàn Cự Khâu cũng không xuất hiện, nó thật sự không có ở đây rồi.

Uổng phí nhiều công phu như thế, lại chỉ nhận được một con tằm béo vô dụng.

Dưới tình hình không biết lai lịch của con tằm béo này, đương nhiên Tần Tang sẽ không lựa chọn coi nó như bản mệnh trùng cổ, nhiều nhất thì thừa dịp nó lột xác, dùng bí thuật Ngự Linh Tông khống chế nó lại.

Nhìn biểu hiện vụng về của nó bây giờ, thời gian tới cũng phải quá sức.

Lại thêm một chuyến tay không trở về!

Tần Tang dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể kiềm lại muộn phiền trong lòng, tiếp tục phi tới địa điểm tiếp theo.

-Địa điểm tiếp theo là Hồ Điệp Cốc.

Tần Tang lấy ra bản đồ để xác định phương hướng.

Hồ Điệp Cốc không quá xa với hồ độc này, nếu như ngự kiếm đi sẽ chỉ mất khoảng hai ngày là đến.

Đúng như tên gọi, Hồ Điệp Cốc là một sơn cốc tuyệt đẹp có vô số loài bướm.

Những ai đã từng đến Hồ Điệp Cốc, miêu tả về nơi đây chỉ có một từ duy nhất là đẹp!

Hàng ngàn con bướm bay lượn nhảy múa trong khung cảnh phồn hoa như gấm của sơn cốc, dù qua bao mùa Xuân Hạ Thu Đông thì vẻ đẹp vẫn không bao giờ gián đoạn.

Những con bướm này là bướm bình thường ở phàm trần, không phải là linh trùng, sơn cốc cũng là sơn cốc bình thường, không có cấm chế hay Linh dược.

Ban đầu, những tu sĩ phát hiện ra Hồ Điệp Cốc cũng nghi ngờ rằng trong sơn cốc có bảo vật nên mới thu hút được rất nhiều loài bướm, khiến chúng nó như ngựa nhớ chuồng không đi khỏi đây.

Sau khi họ lật tung cả Hồ Điệp Cốc lên mới chấp nhận đây là một nơi rất đỗi bình thường, chỉ vì địa thế mà Linh khí dày đặc hơn những nơi khác, gió lạnh không xâm phạm, bốn mùa như xuân.

Tương truyền trong sơn cốc có Thiên Mục Điệp.

Tần Tang đến tìm Thiên Mục Điệp, nhưng có nên dùng Thiên Mục Điệp làm trùng cổ bản mệnh hay không thì trong lòng thực sự có chút do dự.

Vu Tộc cho rằng Thiên Mục Điệp là loại linh trùng không hề thích hợp làm trùng cổ bản mệnh. Thông tin về Thiên Mục Điệp trong Ngự Linh Tông cũng không đầy đủ mà chỉ xuất phát từ một quyển sách cổ đã mục nát.

Ngự Linh Tông ghi lại rằng thân hình Thiên Mục Điệp không khác so với bướm bình thường, hai cánh nhẹ nhàng, dáng điệu uyển chuyển, đặc điểm lớn nhất là đôi cánh rất lộng lẫy.

Dưới ánh sáng, đôi cánh hiện ra màu xanh da trời mờ ảo, khi bay cánh của Thiên Mục Điệp giống như sóng vỗ trên mặt biển xanh, thỉnh thoảng lại lấp lánh màu sắc rực rỡ như cầu vồng.

Lúc giang cánh giống như có những con sóng và mây hồng đang bay xung quanh nó, đẹp như mộng ảo.

Đồng thời, trên cánh nó còn có các hoa văn giống như đôi mắt.

Do đó nó có tên là Thiên Mục Điệp.

Trên thực tế, đôi mắt trên cánh Thiên Mục Điệp không đơn giản chỉ là hoa văn đẹp, sau lần lột xác thứ ba, đôi mắt sẽ trở thành Thiên Mục chân chính, đây cũng chính là thiên phú của nó.

Thiên Mục Điệp ở giai đoạn hai có biệt tài ẩn nấp, biến hóa khôn lường.

Nếu nó giả làm một con bướm bình thường sẽ không để lộ ra một chút khuyết điểm nào. Một khi đã ẩn nấp nghe nói có thể che giấu cả tu sĩ Kết Đan kỳ dùng thần thức tìm kiếm.

Thiên phú bảo mệnh cường đại như vậy cũng chỉ có thể dùng để bảo mệnh mà thôi.

Bởi vì Thiên Mục Điệp không có khả năng nào khác, nó yếu ớt giống như một con bướm bình thường, một cơn gió lớn cũng có thể khiến Thiên Mục Điệp bị chết, vô cùng dễ dàng chết yểu.

Dựa vào cảm giác nhạy bén về nguy hiểm và năng lực hóa hình ẩn nấp, chúng mới có thể sinh tồn trong vùng hoang dã nguy hiểm này được.

Nếu một tu sĩ chọn Thiên Mục Điệp làm bản mệnh trùng cổ thì ít nhất cho đến khi Thiên Mục Điệp trải qua lần lột xác thứ ba, nếu không người đó sẽ không nhận được một chút trợ giúp nào khi chiến đấu với người khác.
Bình Luận (0)
Comment