Chương 97: Lạc Vân Sí
Chương 97: Lạc Vân Sí
Sử Hổng không hiểu chuyện gì, chỉ nghe theo phân phó của Việt sư thúc.
Mấy vị sư thúc khác cũng rối rít chỉ định một người để bọn họ đứng phía sau.
-Tiểu tử có vết sẹo trên mặt và tiểu cô nương kia. Đúng, chính là hai người, mau tới đứng sau lưng ta.
Đổng sư thúc chỉ liên tiếp hai người, đột nhiên bị Việt sư thúc ngăn lại:
-Đổng sư huynh, huynh làm vậy không được, chỉ có thể chọn một mà thôi, nếu không ta không thể khai báo với sư tôn được.
Đổng sư thúc tỏ ra bất mãn:
-Không phải chỉ là một đệ tử thôi sao, mà còn nhiều như vậy hoàn toàn có thể khai báo với chưởng môn sư bá được! Ngươi sợ cái gì?
-Tuyệt đối không được!
Việt sư thúc không chút nhún nhường:
-Đổng sư huynh, cái nào nhẹ cái nào nặng chắc huynh rất rõ ràng rồi. Ta xem tình cảm đồng môn nên đã mạo hiểm chuyện bị chưởng môn sư tôn trách phạt để châm chược nhường cho mấy huynh các đệ tử có thiên tư thượng cấp, nếu không thì các huynh sẽ chẳng được phân một người nào tốt đâu. Nếu sư huynh có gì bất mãn thì cứ tìm chưởng môn sư tôn mà nói.
Vẻ mặt Đổng sư thúc lúc trắng lúc xanh, cuối cùng tức giận chỉ vào thiếu niên mặt sẹo:
-Là tiểu tử ngươi, tới đây.
Thiếu niên nhìn cô nương bên cạnh, vẻ mặt chần chờ.
Đổng sư thúc đang tức giận, thấy vậy thì mắt trâu trợn trọn, chỉ thiếu niên kia rồi mắng:
-Đồ lằng nhằng! Còn sợ lão tử không đưa cực phẩm pháp khí cho ngươi sao?
Sau khi mắng cho thiếu niên mặt sẹo một trận, Đổng sư thúc liền nghênh ngang dẫn người rời đi, mấy vị sư thúc khác cũng nhanh chóng tạm biệt với Việt sư thúc, Sử Hồng thì đi theo Lương Diễn rời khỏi động phủ, trước khi đi còn dùng ánh mắt từ biệt với Tần Tang.
Trong động phủ còn dư lại mười bảy đệ tử, họ xì xào bàn tán, giọng điệu tràn ngập hâm mộ.
Năm người bị chọn đi đều là người có thiên tư thượng cấp, vị kém nhất cũng là tam linh căn rồi.
Tần Tang có thể đoán được một chút, mấy vị sư thúc kia muốn thu họ làm đệ tử, người Việt sư thúc nhìn trúng là Sử Hồng.
Ở Khôi Âm tông lâu như vậy Tần Tang cũng từng nghe đồn, nếu là người có tư chất tốt thì có thể sẽ được các sư thúc Trúc Cơ kỳ thu nhận làm để tử, sau khi vào núi tu hành sẽ trở thành đệ tử chân truyền ở Khôi Âm tông.
Không chỉ có được nhiều tài nguyên tu luyện mà sau lưng còn có núi dựa, địa vị khác trước đây một trời một vực.
Tần Tang không hâm mộ bọn họ sau khi bái sư sẽ có được bao nhiêu tài nguyên tốt, chỉ cần có đầy đủ Hồn Đan, hắn tin rằng tốc độ tu luyện của mình sẽ không chậm hơn họ bao nhiêu.
Điều khiến hắn hâm mộ là bọn họ có sư tôn, sẽ không cần buồn lo chuyện Trúc Cơ Đan.
Việt sư thúc bước ra khỏi động phủ, kiếm quang nổi lên cuồn cuộn, cuốn theo mọi người lao về phía trước, trong chớp mắt đã phá tan tầng sương mù dày đặc, nhìn thấy bầu trời xanh.
Sau khi gia nhập Khôi Âm Tông, không chỉ không thể rời sư môn, mà ngay cả Âm Sát Uyên cũng không thể vượt qua.
Cả ngày đứng trong những cơn gió đầy âm khí đang gào thét, sương mù bao trùm cả vực sâu, đột nhiên nhìn thấy trời quang vạn dặm, mặt đất mênh mông, có người không nhịn được mà ngửa mặt lên trời mà hét to, hóa giải sự bức bách trong lòng.
Kiếm quang bay thẳng đến đỉnh núi, xuyên qua mây mù, cuối cùng dừng lại ở trước một động phủ trên đỉnh núi. Động phủ cũng mở ra trên vách núi, trên cửa có đủ loại cấm chế huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thần bí.
Chưởng môn của Khôi Âm Tông tu luyện ngay tại động phủ này. Bên trong còn có linh vị của Khôi Âm lão tổ. Ngoài ra, động phủ này cũng thường là nơi nghị sự của Khôi Âm Tông.
Việt sư thúc cung kính hướng động phủ thi lễ, nói:
- Khởi bẩm sư tôn, con dẫn nhóm đệ tử tới đây ạ.
Cửa lớn của động phủ yên lặng mở ra. Sau đó, bên trong truyền đến một giọng nói trầm ấm:
- Vào đi.
Các đệ tử đều đi theo sau Việt sư thức theo đúng quy định, không dám có sai sót. Vốn bọn họ tưởng bên trong sẽ giống như tiên cảnh, không ngờ lại thật đơn sơ.
Dọc đường đi, không có bất cứ đồ trang trí nào cả. Hai bên đều là vách đá bóng loáng. Đi thêm một đoạn thì đến bước vào một đại sảnh nguy nga lộng lẫy.
Việt sư thúc đi đằng trước quỳ xuống đất:
- Đệ tử Việt Võ bái kiến sư tôn.
Tần Tang cùng những người đi theo hắn cũng quỳ xuống, cũng không dám ngẩng đầu, dựa theo lời dặn dò của Việt sư thúc mà bái kiến chưởng môn.
Bốn góc đại sảnh là bốn long trụ đứng sừng sững, trên mỗi cây cột đều đặt một viên minh châu tầm một nắm tay, ánh sáng từ mỗi góc tỏa ra khắp đại sảnh. Đại sảnh được trang trí đơn giản. Bức tường trong cùng treo bức họa của Khôi Âm lão tổ. Bên dưới bức họa có vài chiếc ghế trường thọ. Một nam tử đang ngồi ở ghế chủ vị. Không ai khác, đó chính là chưởng môn Khôi Âm Tông, Dịch Thiên Niết.
Dịch chưởng môn mặc trên người bộ thanh sam cực kì bình thường. Nhưng khuôn mặt trẻ trung như nhóm người Tần Tang vậy. So với đệ tử của mình, dường như Việt Võ giống gia gia của hắn hơn.
Giọng Dịch chưởng môn ôn hòa:
- Đứng lên đi.
Tần Tang nhân cơ hội mà lén nhìn chưởng môn, nhưng lại bị ngoại hình của chưởng môn làm cho sững sờ. Hắn nghe nói chưởng môn sắp năm trăm tuổi từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhìn lại trẻ như vậy.
Việt Võ nghiêng người, chỉ vào đám đệ tử đằng sau, nói:
- Khởi bẩm sư tôn, mười bảy đệ tử đạt yêu cầu trong lần này đều ở đây ạ.
Dịch chưởng môn "Ừ" một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười khen ngợi:
- Lần này có thể có mười bảy đệ tử đột phá tầng thứ sáu của Luyện Khí kỳ, ngươi có công lao không nhỏ đó, Việt Võ.
Trong mắt Việt Võ hiện lên sự phấn khởi, vội vàng nói:
- Đệ tử không dám. Có thể vì sư tôn phần ưu là nhiệm vụ của đệ tử, tất nhiên đệ tử phải dốc sức hoàn thành.