Chương 990: Năng Lực Mới
Chương 990: Năng Lực Mới
Cảnh tượng được tái hiện trong thuỷ tinh, thời gian cổ thi xuất hiện cực kỳ ngắn ngủi, mấy lão tổ nguyên anh ở gần Thiên Tháp gần nhất vừa xông đến thì cổ thi đã biến mất, không có khả năng xem thấu thân phận thật sự của hắn.
Tuệ Văn vẫn nghe hai người bọn họ nói chuyện, cảm thấy cực kỳ nhàm chán, liền nói xen vào:
-Thanh Phong đạo hữu, trước đây hình như thiếp thân chưa từng thấy ngài. Nhiễm La tỷ tỷ lại mời đạo hữu ngồi chung, quan hệ của các ngươi là như thế nào? Chẳng lẽ nàng còn có bí mật gì mà ta không biết?
Tuệ Văn vẻ mặt có ý trêu chọc , trừng mắt nhìn về hướng Tần Tang.
Tần Tang cảm thấy đạo này cô không quá đứng đắn, không xưng bần ni mà lại xưng thiếp thân gì đó.
Ninh Khôn hình như biết rõ nội tình,
-Nhiễm quản sự đối với Luyện Khí Thuật của Thanh Phong đạo hữu cực kỳ tôn sùng, Ninh mỗ cũng rất kỳ vọng đạo hữu có thể trở thành Khách Khanh Ngoại Hải của Quỳnh Vũ thương hội.
-Luyện Khí Thuật?
Tuệ Văn kinh hô một tiếng, kinh hỉ nói:
-Đạo hữu biết luyện chế pháp bảo ư?
Tần Tang cười khổ nói:
-Hai vị đạo hữu quá đề cao bần đạo rồi, Luyện Khí Thuật của bần đạo còn không biết có thể lọt vào pháp nhãn của Trâu lão hay không. Bần đạo chỉ là có chút tâm đắc với việc luyện chế pháp khí mà thôi, tự tin là có thể hơn với người ngoài một ít. Bởi vì tu vi không đủ, đến nay còn chưa từng luyện chế qua pháp bảo.
Chỉ có thể luyện chế pháp khí.
Tuệ Văn nghe vậy thì hơi thất vọng, nhưng cũng không để lộ ra.
-Có thể khiến Nhiễm La tỷ tỷ sùng bái chắc chắn không phải hạng người bình thường, đạo hữu cũng không cần khiêm tốn. Thiếp chỉ là một khách khanh bình thường, địa vị thua xa đạo hữu. Sau khi đến Đô Nham Đảo, mong sẽ được đạo hữu chiếu cố nhiều hơn.
Đường đi dài dằng dặc, ba người rảnh rỗi hàn huyên một hồi rồi dần không còn hứng thú nói chuyện nữa. Mỗi người tự xếp bằng ở trong một góc toa xe, nhập định tĩnh tu.
Đi hơn mười ngày, Tần Tang phát hiện thương đội bắt đầu tăng tốc, hỏi qua thì mới biết thương đội vừa đi vừa bán tháo hàng hóa cho Vu tộc trong suốt đoạn đường.
Xem ra những thương hội này còn biết thời gian gấp gáp, không phải là kẻ muốn tiền không muốn mạng.
Một đường đi tới, sự thật chứng minh bọn họ đã quá lo lắng, mặc dù gặp phải tu sĩ Vu tộc nhòm ngó thương đội, nhưng tình thế vẫn chưa đến mức quá căng thẳng.
Đến nửa chặng sau, có rất nhiều xe thú được dọn sạch, Tần Tang có thể lấy được một chiếc cho riêng mình, rốt cuộc cũng được thanh tĩnh.
Nghe Nhiễm La nói, giữa trưa ngày thứ hai sẽ đến Vu Thần Sơn, trong lòng Tần Tang tràn ngập mong đợi, không biết Yêu Hải trong truyền thuyết đến tột cùng ra sao.
Màn đêm buông xuống, Tần Tang đang tĩnh tu thì trong lòng đột nhiên khẽ động, mở hai mắt nhìn xuống Trùng Lâu bên hông.
Xào xạc. . .
Bên trong Trùng Lâu truyền ra âm thanh xào xạc. Động tĩnh này Tần Tang quá quen thuộc, chính là tiếng kêu của con tằm mập kia.
Tằm mập từ lúc ăn Thiên Thủ Chu Quả rồi kết kén đến nay đã qua hơn nửa năm. Trong khoảng thời gian này, nó hoàn toàn ngủ say, không hề có dấu hiện phá kén đi ra.
Trải qua thời gian dài như thế, bản mệnh trùng cổ của hắn, Thiên Mục Điệp, đã chuyển sang đệ nhất biến trung kỳ.
Tằm mập chỉ mới đệ nhị biến mà mà đã tốn thời gian lâu như vậy mới lột xác xong, trong số các loại linh trùng hiện nay, có thể xem như ra vô cùng hiếm thấy.
Có đôi khi Tần Tang nghi ngờ không biết tằm mập có phải chịu không nổi dược lực của Thiên Thủ Chu Quả, nên đã lột xác thất bại, chết ở bên trong kén bạc rồi không.
-Lại mập lên một vòng?
Tần Tang mở ra Trùng Lâu, bóp tằm mập lên nhìn, một mặt ghét bỏ.
Cảnh tượng tằm mập hóa bướm trong tưởng tượng không thành hiện thực. Tằm mập vẫn béo múp míp. Bề ngoài bảy sắc rực rỡ, ngoại trừ to hơn một chút ra thì không có gì thay đổi cả.
Cặp mắt ti hí của nó cũng hơi to hơn, ít nhất có thể nhìn ra bằng mắt thường.
Ánh mắt giảo hoạt nghịch ngợm của nó cũng bị dễ phát hiện hơn.
Tằm mập nằm trên đầu ngón tay Tần Tang uốn éo, lấy lòng cọ qua cọ lại.
Nó đói, muốn ăn.
Tần Tang phát hiện năng lực nói qua ánh mắt của tằm mập ngày càng mạnh, chứng tỏ lần lột xác này đã tăng cao linh trí của nó lên rất nhiều.
Nhìn qua Trùng Lâu, bên trong đã không còn kén bạc, Tần Tang vứt ra mấy trái linh quả, tằm mập cũng không dám kén ăn, mở mồm gặm cắn.
Thằng nhóc này chắc là bị Thiên Thủ Chu Quả lấy lòng, hoặc cũng có thể nhận ra mình không có cách nào thoát được cho nên chỉ có thể nhận mệnh.
Nhìn nó ăn ngon như vậy, Tần Tang xoẹt một cái, như làm ảo thuật, biến ra một trái linh quả đỏ tía rồi lắc lắc trước mặt nó.
Đây là một loại độc quả tương tự như Thiên Thủ Chu Quả, tất nhiên dược lực không bằng. Tần Tang thấy tằm mập hấp thu Thiên Thủ Chu Quả dẫn đến lột xác, lại còn có thể sinh ra linh trí, vì vậy đã mua không ít độc quả giống như vậy ở Bình Ba Cảng.
Hắn không biết làm thế nào để bồi dưỡng tằm mập, lại không tra cứu được, chỉ có thể từ từ tìm hiểu.
Nào ngờ, tằm mập lười biếng ngẩng đầu nhìn độc quả một lát rồi nằm xuống tiếp tục nghiêm túc ăn đồ ăn, cứ như độc quả và đồ trong miệng đều không khác gì mấy.
Tần Tang không cam lòng, lấy ra tất cả độc quả trong Thiên Quân Giới thử một lần.
Trong đó có một cây độc hoa rất mắc, Tần Tang vốn định chờ đến khi nó đến đệ nhị biến hậu kỳ mới lấy ra, nào ngờ những thứ này đều không gợi lên sự hứng thú của nó.
-Nhóc con này rốt cuộc thích ăn cái gì?
Tần Tang vô cùng phiền não, nhức cả đầu.
Tằm mập mặc dù nhận Câm Cô làm chủ nhưng Câm Cô không thể tỉnh lại trong nay mai. Nếu bây giờ tằm mập nghe lời thì bồi dưỡng nó thật tốt, trong tương lai mình cũng có thêm một phần trợ lực.