Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 995 - Chương 995: Thị Nữ

Chương 995: Thị Nữ Chương 995: Thị Nữ

Trâu lão dẫn theo nữ tu người Vu, vừa định rời đi thì dường như nhớ đến điều gì, thân hình hơi dừng lại, chỉ về hai bên đỉnh núi nói:

-Nơi đó là cấm địa của Thiên Vu Đảo, trên núi có rất nhiều tổ sư Nguyên Anh đang tĩnh tu, các ngươi nếu không có việc gì đừng tự tiện xông vào. Ngọn núi bên trái này là động phủ của Nhân tộc Nguyên Anh tổ sư, bên phải là của Vu tộc.

-Thiên Vu Đảo vì sao có nhiều Nhân tộc Nguyên Anh như vậy?

Tần Tang quay đầu nhìn sang ngọn núi bên trái.

Hai ngọn núi này có thể được xem như hội tụ những cảnh đẹp nhất của Thiên Vu Đảo, phi các lưu đan, quế điện lan cung*, ẩn giấu giữa núi non xanh um tĩnh mịch, hơn nữa linh khí ở đó còn nồng đậm vô cùng.

*Phi các lưu đan, quế điện lan cung: Hai câu thơ trích từ bài “Đằng Vương các tự” của Vương Bột, dùng để miêu tả kiến trúc hùng vĩ, cao vút trong mây, uy nghiêm quý phái.

Tần Tang có thể chắc chắn hai ngọn núi này chiếm giữ vị trí Linh Mạch tốt nhất ở Thiên Vu Đảo.

Làm cho người kinh ngạc chính là từ giọng điệu của Trâu lão có thể phát hiện ra Nhân tộc Nguyên Anh ở Thiên Vu Đảo không hề ít ỏi.

Nhân tộc và Vu tộc ở Yêu Hải vì đối kháng với Yêu tộc mới bất đắc dĩ liên minh, nhưng giữa hai bên vẫn có ngăn cách. Nếu không phải như vậy thì các tu sĩ Nhân tộc ở đại lục Vu Thần sẽ không bàng hoàng tranh nhau chạy đi lánh nạn chỉ vì Vu tộc vừa có dị động.

Cho dù là ở Yêu Hải thì sự ngăn cách này cũng rất khó biến mất hoàn toàn.

Thiên Vu Đảo là đại bản doanh của Vu tộc, lâu lâu có Nhân tộc Nguyên Anh đi qua thì vẫn bình thường. Nhưng Vu tộc có thể để mặc nhiều Nhân tộc Nguyên Anh chiếm cứ nơi đây như vậy thì có hơi kỳ quái.

Trâu lão nói khẽ:

-Lúc lão phu mới đến Yêu Hải cũng từng thắc mắc giống như đạo trưởng. Về sau mới nghe được một ít tin đồn. Nghe nói Truyền Tống Trận mà Vu tộc xây dựng có liên quan không ít đến Nhân tộc đại năng. Từ những ngày đầu sơ khai của Thiên Vu Đảo thì ngọn núi này vẫn luôn do Nhân tộc Nguyên Anh tổ sư đóng giữ. Nguyên nhân chân chính là gì, thì lại không biết được rồi…

Sau khi tiễn Trâu lão rời đi, đám người Tần Tang đi bộ xuống núi vào thành, rất nhanh phát hiện Thiên Vu Đảo hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng.

Trước đây đã từng nhiều lần nghe đến mức độ nguy hiểm của Yêu Hải, tu sĩ Thương Lãng Hải vốn tưởng chỉ có cao thủ Kết Đan mới dám đi đên Yêu Hải săn yêu, còn những tu sĩ Trúc Cơ kia chỉ có những ai cực kỳ to gan hoặc vì không thể đột phá được mới đánh cược mạng sống liều chết đi đến Yêu Hải.

Nào ngờ, Tần Tang ngạc nhiên nhận ra trong thành ngoài những cao thủ Kết Đan ra còn có các tu sĩ Trúc Cơ, Luyện Khí, số lượng không hề ít, thậm chí còn có rất nhiều người phàm.

Không khác Thương Lãng Hải là bao.

Khôn Đạo Tuệ Văn hình như cũng là lần đầu tiên đến Yêu Hải, nhìn xung quanh với vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

-Này có gì đáng ngạc nhiên? – Nhiễm La nói – Những người này không phải là truyền tống tới , mà là đời sau của những tu sĩ đi đến Yêu Hải trước đây. Có người thiên phú không tốt, đại đa số thậm chí không có linh căn. Bọn họ không có đủ linh thạch để tuyền tống, chỉ có thể gian khổ kiếm ăn ở Yêu Hải. Đến khi mọi người ra đảo sẽ thấy, những đảo nhỏ không có linh mạch ở xung quanh Thiên Vu Đảo đều có người phàm sinh sống, xây dựng thành từng thôn trại. Tình cảnh như vậy cũng có ở Đại Hoang Đảo. Thật ra, những đảo lớn khá an toàn ở Đô Nham Đảo cũng có không ít người phàm và tu sĩ cấp thấp.

-Bọn họ không sợ yêu thú sao? Những người bình thường kia hẳn không có năng lực chống cự yêu thú, chẳng lẽ Thiên Vu Đảo sẽ phái người bảo vệ bọn hắn?

Nhiễm La lắc đầu nói:

-Thiên Vu Đảo, Đại Hoang Đảo khác với những hòn đảo nhỏ. Ngoại trừ đoạn thời gian sơ khai gặp phải yêu thú vây công ra thì, theo địa bàn của tu tiên giả ngày càng mở rộng, yêu thú xung quanh hai quần đảo này đều đã được dọn dẹp gần hết. Cho dù ở lúc nguy cấp nhất thì hai quần đảo này vẫn rất an toàn. Nhưng ngoài ý muốn vẫn không thể tránh khỏi, đôi khi vẫn có yêu thú không có mắt xông tới, nếu như tu sĩ tuần tra không thể tới kịp để giải quyết…

Nhiễm La không nói tiếp, nhưng Tần Tang và mọi người đều hiểu chuyện sẽ xảy ra sau đó.

Mạnh được yếu thua, Thiên Vu Đảo chắc chắn sẽ không nguyện ý tập trung quá nhiều nhân lực, vật lực cho đám người phàm vô dụng, chỉ có thể hy vọng tu sĩ tuần tra tận tâm có trách nhiệm.

Giữa lúc nói chuyện, mọi người đã đi đến trước một dãy phố. Nơi này có cửa tiệm được xây bằng đá cũng có quán ốc làm bằng gỗ, tu sĩ qua lại không dứt.

Nhiễm La đi vào cửa tiệm gần nhất, không bao lâu đã đi ra, cười khổ nói:

-Thật không khéo, đại hội đấu giá phải hơn một tháng nữa mới bắt đầu, chúng ta e là không đợi được. Những cửa hàng này bán đủ loại trân bảo bản địa, mọi người nếu không ngại thì tự đi trước tìm xem có bảo vật nào cần thiết với bản thân hay không, đến tối chúng ta lại tập hợp trước cửa thành rồi đi gặp Trâu lão.

Đại hội đấu giá là sự kiện trọng đại nhất ở Thiên Vu Đảo, sẽ có vô số trân bảo, cứ cách ba tháng tổ chức một lần. Bọn họ vốn định mở mang tầm mắt một chút, tiếc rằng không đúng thời điểm.

Tần Tang vừa hay đang có ý định này, sau khi nghe xong Nhiễm La giới thiệu, hắn liền tạm biệt mọi người, đơn độc đi vào một cửa hàng.

Chủ tiệm này bán đủ loại linh tài luyện khí, còn có linh dược luyện đan. Tần Tang vừa đi vào thì các vị thị nữ đã sáng mắt lên, trong đó có một cô thị nữ dung mạo đẹp nhất thướt tha tiến lại gần chào đón.
Bình Luận (0)
Comment